Trèo Tường Ăn Lê

Chương 35: Ai nói với cô tôi sống ở đây?

"Chạm mặt nhau?” Trên mặt Từ Lê không giấu được kinh ngạc.

Cô chợt nhớ ra mấy tuần trước Hạ Tắc đi công tác ở thành phố A, thuận đường trở về quê một chuyến ......

Hai người bọn họ đã sớm gặp nhau ở thành phố A sao?

Chẳng lẽ, đoạn đường này, Hạ Tắc đều chỉ là trêu đùa cô, không nói hứa hẹn mà âm thầm lập kế hoạch quay lại với bạn gái cũ sau lưng cô sao?

Tay chân bất lực, trái tim Từ Lê gần như bị xé làm đôi, nửa lạnh nửa nóng.

Một nửa kêu gào quẳng nồi rời đi, nhưng nửa còn lại thuyết phục, chí ít phải nghe tên hỗn đản nói thế nào, những ngày này, sự tốt bụng mà anh đối xử với cô không chỉ là để dụ người ta lên giường.

Nếu Hạ Tắc chỉ muốn tìm người lên giường, có rất nhiều sự lựa chọn.

Anh không đáng đến trêu chọc cô.

"Đúng vậy, nhà của anh ấy ở thành phố A. Trước khi tôi trở lại thành phố C, tôi đã đến nhà anh ấy một chuyến." Trương Sở Sở thoải mái nép mình trên ghế sô pha, đá rơi dép lê xuống, khoanh chân có chút gợi cảm, ngón chân ngón tay sơn màu đỏ cào cào giữa không trung.

Gợi cảm lại lười biếng.

Bộ dáng đó khiến Từ Lê nhớ lại một quá khứ mà cô không muốn nhớ lại.

Cô quay người lấy từ trong tủ ra một chiếc bình hoa trong suốt, dành thời gian cắm bó hoa để lấy lại bình tĩnh.

Không phải tất cả đàn ông đều giống nhau, Từ Lê không ngừng thuyết phục bản thân, cố gắng xua tan những nghi ngờ đang dâng lên.

Trương Sở Sở cũng không thấy việc nói chuyện với một nhân viên bán thời gian là điều quá khó hiểu, cô ta cười cười hỏi: "Em đến nhà Hạ Tắc giúp việc bao lâu rồi? Anh ấy rất chú ý đến nơi riêng tư của mình, cũng không dễ dàng hầu hạ, trước đây tôi giúp anh ấy thu dọn đồ đạc, cuối cùng luôn bị anh ấy cằn nhằn."

"Không lâu lắm, thầy Hạ không có cấm kỵ gì."

"Có cần uống gì không? "

"Pha một tách cà phê đi, hạt cà phê của Hạ Tắc rất đặc biệt."

Đi vào phòng bếp, Từ Lê thừa dịp máy pha cà phê đang làm việc, nhắn tin WeChat cho Hạ Tắc.

Không đến năm phút, anh trả lời: [ Đợi anh quay lại. ]

Khi cà phê được mang ra, Trương Sở Sở đã không còn ở trên ghế sô pha, cô ta đi một vòng trong phòng, đi vào phòng tắm, còn mở phòng ngủ chính nhìn vào trong.

Một mặt khẳng định, sự hài lòng nhuộm đỏ đuôi lông mày.

Từ Lê không hiểu sự hài lòng của cô ta đến từ đâu.

“Mời ngồi, cô Trương.”

“Em làm đến mấy giờ?” Trương Sở Sở tò mò hỏi.

Mấy giờ, bọn họ luôn cùng nhau ăn xong bữa tối, Trương Sở Sở đây là muốn đuổi người đi sao?

"Em không thể rời đi cho đến khi thầy Hạ trở về nhà. Thầy ấy bảo em đợi." Từ Lê nhẹ nhàng trả lời.

"Không sao, tôi cũng chỉ là hỏi thôi."

Trương Sở Sở không thèm để ý chút nào xua xua tay, câu được câu không liên tiếp hỏi về sinh hoạt của Hạ Tắc và nghỉ ngơi của Hạ Tắc, vòng bạn bè của Hạ Tắc, gia đình Hạ Tắc có từng giới thiệu những người phụ nữ khác hay không.

Còn đề cập đến cuộc sống sinh viên chưa tốt nghiệp trước đây của họ, nhớ lại những năm tháng đã qua.

Mặt mày hớn hở, hào quang đoạt người.

Từ Lê mím môi, khắc chế xúc động thốt ra.

Cô đã lừa dối, phản bội anh ấy, làm sao có thể nói quay đầu liền quay đầu.

Nhưng đối phương chỉ là cười nói tán gẫu, duy trì phong thái tri thức cao du học trở về, Từ Lê không có địa vị nên chỉ có thể khô khan lắng nghe.

Lúc Hạ Tắc vào cửa, cả khuôn mặt u ám đến đáng sợ, mặc dù vẫn giữ phong độ như vậy nhưng Từ Lê biết, anh đang rất tức giận.

Hạ lão sư vẫn luôn là người bền lòng vững dạ, lần đầu tiên thể hiện cảm xúc của mình rõ ràng như vậy.

"A Tắc, cuối cùng anh đã trở về." Trương Sở Sở đứng thẳng người, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Hạ Tắc phớt lờ Trương Sở Sở, đi thẳng về phía Từ Lê.

Bóng đen cao lớn rơi xuống trước mặt cô, Từ Lê ngước mắt lên, sắc mặt Hạ Tắc dịu đi, thuận miệng nói: "Em vào phòng trước, đợi một lát được không?"

"Bữa tối đã chuẩn bị xong, vẫn là em về phòng của mình trước?" Từ Lê nhìn thẳng vào anh.

Ngụ ý, không gian để lại cho bọn họ.

Hạ Tắc khẽ nhíu mày, kiên quyết nói. "Anh chỉ cùng em ăn cơm."

Hạ Tắc đưa người vào giường, đóng cửa phòng, xoay người lại, Hạ Tắc sớm đã thu hồi nụ cười ôn hòa.

Ánh mắt của anh nặng nề, anh nói thẳng thừng: "Ai nói với cô tôi sống ở đây?"

"Em còn cho là anh sẽ hỏi em tại sao lại ở thành phố C trước." Trương Sở Sở không hề sợ hãi trước sự lạnh lùng của anh.

"Tại sao cô lại xuất hiện ở thành phố C, tôi không quan tâm, đến cùng ai nói với cô rằng tôi sống ở đây?"

"Mẹ anh, cũng không nghĩ tới, lúc ở thành phố A, em đã đến biếu dì hoa quả, nhiều năm không gặp như vậy, dì vẫn như cũ....."

"Trương Sở Sở, cô có phải đang không rõ ràng không?" Hạ Tắc ngắt lời cô ta, "Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể, cô không chào hỏi liền đến nhà là có ý gì?"

"A Tắc, em đã nói, em cùng Chu Hoa đã chia tay rồi." Trương Sở Sở ủy khuất, nhẹ giọng oán trách, "Năm đó là em còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, giận anh như vậy, làm sao biết anh không nói hai lời liền trở về nước."

Hạ Tắc xoa xoa một bên trán.

"Đã trưởng thành cả rồi, cô cho rằng tôi là đang chơi muốn cự còn nghênh với cô sao? Tôi đã có tối tượng rồi."

"Làm sao có thể, trong nhà anh không có đồ vật của phụ nữ." Trương Sở Sở ăn nói khép nép, "Em biết, anh không thể dễ dàng tha thứ cho em như vậy, em cái gì cũng không muốn làm, em chỉ muốn cùng anh làm thân, đừng mặt mũi âm u như vậy.”

"Tôi không thể cùng cô làm thân, thứ nhất, tôi không vui, thứ hai, tôi không muốn người yêu tôi ghen."

Hạ Tắc tiến lên vài bước, mở cửa, "Ra ngoài, tôi sẽ nói rõ ràng với bảo an, để cô lại lên đây một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."

Sau khi đuổi người ra khỏi cửa, một bó bách hợp trắng còn trào phúng đặt trên bàn ăn, Hạ Tắc kéo thùng rác, ném toàn bộ hoa vào đó.