Trèo Tường Ăn Lê

Chương 27: Để thầy dạy em một khoá học. (Hơi H)

“Anh đã trở về, Từ Lê.”

Ánh mắt bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông bao phủ, hơi thở tràn ngập mùi rêu sồi, cảnh giác của Từ Lê trong nháy mắt buông xuống.

Rõ ràng là rất vui mừng, mong được nhìn thấy đối phương, nhưng tay chân không biết nên đặt ở đâu.

"Thầy trở về sớm hơn dự kiến.” Từ Lê cảm thấy tim đập như sấm, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, cô phải không ngừng nói chuyện để che đậy sự khẩn trương của mình. “Thực xin lỗi, bởi vì vừa ra khỏi phòng bếp, trên người liền có mùi, cho nên em ... Em mượn phòng tắm của thầy.”

Hạ Tắc yên lặng cúi đầu nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm dường như có du͙© vọиɠ.

Anh một thân chỉnh chu, áo khoác ném ở mép giường, áo sơ mi cài cúc trên cùng, cà vạt màu xám đậm tỏa ra quang trạch lạnh lẽo.

Từ Lê rụt rè lùi lại nửa bước.

“Em, em, em, em có thu dọn phòng, còn chuẩn bị một ít món ăn...”

Nước trên lọn tóc nhỏ xuống, thấm ướt áo phông chữ T, lộ ra gần hết da thịt trắng nõn trên ngực, bộ ngực cao ngất không kìm được chập trùng.

Khí lạnh còn sót lại trên người Hạ Tắc lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng mơ hồ thiêu đốt, không khí nhấp nhô xao động không ngừng, như thể một con thú đói ở một nơi bí mật gần đó tùy thời mà động, nóng lòng muốn phá vỡ không trung.

“Còn gì nữa?” Giọng nói giảm xuống hai độ.

"Còn có ... Còn có tôi em thay ga trải giường cho thầy."

"Em không quên muốn nói gì chứ?"

Hạ Tắc nới lỏng nút cà vạt, cởi cúc áo đầu tiên trên cổ, cúc thứ hai ... Dưới lớp quần tây là đôi chân dài mạnh mẽ, từng bước tiến lại gần.

“Nói nói nói ... Em mua một bó hoa?” Ánh mắt của anh quá mức ngay thẳng, cho dù Từ Lê có trì độn đến đâu cũng có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm. "Thầy không đói bụng sao? Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi."

"Rất đói." Lời nói nặng nề chậm rãi, "Cho nên, em nhất định phải cho anh ăn no bụng."

"Không phải nói nhớ anh sao?"

Bàn tay to trước tiên chậm rãi di chuyển qua phần eo thon thả, trượt về phía sau lưng, bước một bước về phía trước đè ép.

Cơ thể áp vào cơ thể.

Không để cô trốn, không để cô thoát.

“Anh nghe em nói, em nhớ anh.” Hạ Tắc cúi đầu, nhuận môi bao trùm, đầu lưỡi khẽ liếʍ miêu tả hình dáng môi Từ Lê, dẫn dụ cô nhả ra. "Anh cứng rồi."

Bên môi Từ Lê than nhẹ, thân thể mềm nhũn.

“Anh hận không thể lập tức bay trở về thành phố C.” Đầu lưỡi của anh thò vào, "Đυ. chết em.”

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Từ Lê đã bị ép vào tường, hai chân bay lên

không trung, buộc phải kẹp chặt thắt lưng của Hạ Tắc.

Hình dáng dưới lớp quần tây to dài, vừa dán sát vào khe qυầи ɭóŧ của cô, một chút lại cọ xát, va chạm, nụ hôn triền miên nồng nhiệt không ngừng, không có chút ngừng nghỉ, sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ giữa môi lưỡi hai người kéo ra thật dài.

Bàn tay to chạm vào bờ mông mập vểnh lên và đàn hồi, dùng sức vò bóp.

Từ Lê hé môi, không nhịn được thở dốc.

Cây gậy khổng lồ cách lớp quần cào cào đài hoa nhô ra, giống như trêu chọc, lại như an ủi, từng đợt nhiệt từ sâu trong chân tâm dâng lên, Từ Lê gần như tan chảy.

Cô không kịp suy nghĩ, hai tay mềm mềm ôm lấy cổ người đàn ông, bị ép phải ngoan ngoãn tiếp nhận.

Nhẹ nhàng cũng được, thô bạo cũng được, gấp gáp cũng được, tất cả đều là do người đàn ông này.

"Bảo bối, thời gian bay là hai tiếng rưỡi, anh vẫn không ngừng suy nghĩ xem em có loại ma lực gì, luôn khiến anh không ngừng nghĩ đến em."

Từ Lê bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn ngón tay thon dài của Hạ Tắc giật cà vạt ra, lần lượt cởi cúc áo, dọc theo l*иg ngực nở nang rồi cởϊ áσ sơ mi, động tác uyển chuyển không vội vã, mỗi cái nhấc tay đều tràn đầy du͙© vọиɠ .

“Nghĩ xem em có ăn được không, nghĩ xem em có ngủ được không, nghĩ đến em ... có nhớ anh làʍ t̠ìиɦ với em không?”

Cà vạt đặt trong lòng bàn tay, duỗi thẳng ra, vòng thành hình tròn trói cổ tay Từ Lê lại, chỉ lưu lại một khe hở, không chặt cũng không lỏng.

“Hôm nay để lão sư đến dạy em một khoá học.”

"Khoá học gì?” Hai mắt Từ Lê mờ mịt, đầu óc choáng váng.

Hai tay bị ép lêи đỉиɦ gối đầu, mái tóc đen nhánh xõa tung, chiếc áo phông xắn lên đến rốn, hai chân trắng nõn hơi cong lên, thuần khiết mà khêu gợi.

Đũng quần anh sưng lên đến phát đau, kháng nghị muốn thoát khỏi trói buộc.

"Cạch" một tiếng, khóa thắt lưng mở ra, Hạ Tắc cởi bỏ lớp cuối cùng mà không có bất kỳ sự che giấu nào, một chân cong lên, nửa quỳ trên mép giường.

Cơ ngực cơ bụng lộ rõ, cặp mông kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khác hẳn với khuôn mặt ôn nhã của chủ nhân, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phía dưới vừa cứng vừa đỏ, thân to dài, lắc lư lắc lư, áp sát nơi ẩm ướt mà nó khao khát.

"Một khoá học mà chỉ có em mới có thể tham gia. Số lượng buổi học và thời gian của lớp học do anh quyết định."

"Thầy..." Từ Lê yếu ớt nhìn anh.

"Khoá học này kiếm tín chỉ không dễ đâu, em nên chú ý hơn.” Hạ Tắc cắn vành tai cô, “Làm lão sư hài lòng.”