Trèo Tường Ăn Lê

Chương 17: Thầy đúng là cầm thú.

"Chú mèo bị lạc ngày đó, sẽ không phải chính là người này đi?” Lâm Viễn rất hứng thú hỏi.

Hạ Tắc không chính diện đáp lại, uống một ngụm rượu xong, chào hỏi liền chuẩn bị rời đi, "Chúng tôi đi trước đi, bảo bối trong nhà nhận giường."

"Mau mau đi đi, cậu đúng là cái đồ mặt người dạ thú."

"Đợi đã, Hạ Tắc, đừng nói đàn anh không cẩn thận, lại đây lại đây, cái này là cho cậu, tôi được cho."

Một vị đàn anh trong đó nhét hai cái áo mưa vào túi quần Hạ Tắc, nháy mắt mấy cái, "Một cái xoắn ốc, một cái hạt tròn, siêu, mỏng, đặc, biệt, lớn."

"Cái gì đặc biệt lớn?"

Từ Lê say đến hồ đồ, giống con rái cá trèo trên thân Hạ Tắc, mơ mơ màng màng hỏi.

Hai mắt cô mông lung, dáng vẻ say động lòng người, hai quả cầu ngực mềm áp vào ngực Hạ Tắc, lắc lư vặn vẹo, không ngừng cọ xát trái và phải.

“Về nhà.” Hạ Tắc vòng tay ôm eo cô thật chặt, lòng ham chiếm hữu không chút che giấu.

Đôi tất chân màu da giẫm lên mặt đất, cảm giác mát lạnh, Từ Lê còn không quên chỉ huy, "Còn giày, còn giày nữa."

Hạ Tắc ngồi xổm xuống muốn đi cho cô, nhưng cô gái này sau khi say rượu lại tương phản quá lớn, ở trước mặt mọi người hất chân nhỏ ra, "Không mang, giày còn mới, cắn chân."

"Em muốn thế nào?"

Hạ Tắc cầm giày cao gót lên .

"Muốn lưng." Từ đại tiểu thư lên tiếng.

Mềm không có chút xương nào, Từ Lê hài lòng ghé vào tấm lưng dày của Hạ Tắc, đôi chân lay động không kiểm soát.

“Mèo phiền phức.” Hạ Tắc giật giật mông cô.

Sau khi ngồi vào ghế sau của xe Didi, Hạ Tắc để cô gái nằm trên vai mình, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng sau vài phút, mèo con lại bắt đầu ầm ĩ không an phận.

"Thầy Hạ..."

Từ Lê lật người, thu hồi chân, sờ sờ xong liền co lại ngồi vào trong vòng tay của Hạ Tắc, một chân giẫm lên đùi anh, mũi chân kia giẫm lên đũng quần, đột nhiên lớn tiếng khóc: "Đàn ông các người đều là lừa đảo, đại lừa gạt.”

"Một bên nói yêu tôi, một bên cùng những người phụ nữ khác lên giường.”

Khóc đến lê hoa đái vũ.

Người lái xe phía trước liếc nhìn kính chiếu hậu, "Ồ, cậu là một cái đại móng lợn."

"Tôi không có.” Hạ Tắc trấn an.

"Đàn ông đều giống nhau.” Lòng bàn chân lại ép ép.

"Từ Lê, tỉnh táo lại.”

"Đều, một, dạng.” Từ Lê giẫm lên, khối mềm dưới chân bắt đầu cứng lại, càng trướng càng lớn.

"Hả?”

Hạ Tắc nhanh chóng dùng tay bịt miệng nhỏ của Từ Lê, ghé vào tai cô khàn giọng cảnh cáo, “Nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ xé quần áo của em ngay tại đây.”

Đe doạ có hiệu quả, Từ Lê gật gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trở lại tòa nhà cư xá, cửa thang máy mở ra, Từ Lê đối mặt với hai cánh cửa, lông mày khẽ cau lại, dường như có chút không phân rõ tả hữu, cuối cùng vẫn đi theo Hạ Tắc vào nhà.

Cửa vừa đóng lại, trong bóng tối, Từ Lê lập tức bị đẩy xuống trên sô pha, một nụ hôn mãnh liệt có chút thô bạo rơi xuống.

Đầu lưỡi nóng ẩm tiến thẳng vào, đem khe hở giữa hai cánh môi đẩy ra, không chút kiêng nể mà thăm dò, mùi nam tính độc nhất vô nhị trong nháy mắt xông lên mãnh liệt, Từ Lê khẽ ưm một tiếng, bị ép duỗi lưỡi ra quấn giao, lại một lần bị cuốn vào, bị mυ'ŧ thỏa thích, mùi rượu nồng đậm cùng mùi rêu sồi, trộn lẫn vào nhau tạo nên cảm giác mê loạn khó hiểu.

Từ Lê đột nhiên mềm người ra.

Rượu xốc lên đầu, đầu cô choáng váng, cả thế giới quay cuồng.

Một tay Hạ Tắc thò vào váy, lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy cặp mông hồng nhuận, dùng sức nhào nặn vài lần, xúc cảm chạm vào cặp mông to trần trụi trơn nhẵn kia khiến anh có chút kinh ngạc, "Em mặc cái gì vậy?"

"Mặc ... Mặc quần ... Qυầи ɭóŧ dây chữ T, hướng dẫn mua hàng nói đi kèm với bộ đồ." Từ Lê ngây thơ mở to mắt, sau đó dẹp miệng, "Thật khó chịu, khắp trần nhà có cái gì đó đang bay."

Yêu tinh.

“Lại câu dẫn tôi, cẩn thận tôi khống chế không được.” Biết cô toàn thân khó chịu, Hạ Tắc nhịn xuống xao động dưới đũng quần, đứng dậy, “Đi tắm trước đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Từ Lê phút chốc bịt miệng lại, nhảy dựng lên, khẩn trương chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Hạ Tắc muốn đưa khăn tắm cho cô, ở ngoài phòng đợi một lát, thật lâu cũng không nghe thấy tiếng động gì.

Mở cửa, Từ Lê vừa vặn mở vòi hoa sen, trên người vẫn mặc váy, cả người ướt sũng.

Hạ Tắc quả thực tức giận đến muốn cười, người bình thường không dính rượu, không ngờ lại có thể say như vậy một lần.

Lần sau, không, không thể để Từ Lê uống rượu nữa.

Hạ Tắc bước vào phòng tắm, vặn nước nóng, động thủ muốn cởi khóa chiếc váy.

"Đừng xé..." Từ Lê thấp giọng ngăn cản.

“Cái gì?” Anh dừng lại.

"Đừng xé quần áo của em, nó rất đắt, muốn mua một cái phải làm việc bán thời gian một tháng trong nhà hàng."

"Tôi sẽ cho em."

"Cho em cái gì?"

"Em muốn cái gì, tôi đều cho, đừng chà đạp bản thân vì lỗi lầm của người khác, dáng vẻ vốn có của em, tôi rất thích."

Sự khác thường của cô tuyệt đối có liên quan đến bạn trai, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không để người phụ nữ của mình lẻ loi một mình đến quán bar mua say.

Hạ Tắc tổng hợp tất cả phản ứng của Từ Lê ngày hôm nay, đều chỉ ra một câu trả lời.

Có lẽ Từ Lê đã phát hiện ra sự thật.

“Không phải rất vô vị sao?” Từ Lê tựa đầu vào người anh.

"Vô vị chỗ nào?"

"Đều rất vô vị, dáng người, khuôn mặt, nói chuyện, còn có trên giường, đều rất vô vị." Từ Lê chỉ chỉ mình.

Hơi nóng bay nhảy, vết nước trượt vào khe rãnh chập trùng của bầu ngực, tạo thành từng đợt sóng như đậu hũ mềm, khiến người ta không thể rời mắt.

Muốn mạng.

Hạ Tắc chế trụ đầu cô, nặng nề dựa vào tường gạch, đột nhiên lạnh lẽo đυ.ng chạm làm Từ Lê tỉnh lại trong chốc lát.

"Thầy Hạ.” Cô khẽ gọi.

“Em có cảm nhận được không?” Anh nghiêng đầu ghé vào tai cô thì thầm, thanh âm khàn khàn, “Em có cảm nhận được phản ứng của anh không?”

Đũng quần chống lên cao, vải ướt vẽ ra một hình dáng vừa to vừa dài, đỉnh vào chân Từ Lê, chầm chậm đung đưa, một chút lại một chút cọ xát.

“Em có biết lúc ở quán bar anh đã nghĩ gì không?”

“Anh muốn, một tay quét tất cả bình rượu xuống, hung hăng đặt em ở trên quầy bar, xé toạc bộ váy bó sát bắt mắt, một thứ cũng không để lại, lấy thêm một ly rượu rưới lên toàn bộ cơ thể em, từ bộ ngực xinh đẹp đến rốn, lại đến chân, đến huyệt mềm của em, sau đó anh sẽ liếʍ, làm càn và hút sạch từng ngụm một."

Hình ảnh sống động, cực kỳ sắc tình.

Từ Lê lăng chinh một lúc, sau đó đột nhiên cười khúc khích, "Thầy Hạ, thầy đúng là cầm thú."

"Vậy sao? Tắm xong, chúng ta có thể thử một chút, xem anh liếʍ có đủ sạch không."