Trèo Tường Ăn Lê

Chương 5: Nhìn bạn trai hôn người khác!

Chương trình học tâm lý học được dạy mỗi tuần một lần, Hạ Tắc không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Từ Lê sau hai ngày nữa.

Trong trường học có một nhà ăn, Hạ Tắc thích yên tĩnh, không thích bị trộn lẫn với một đám người bên trong.

Ngoại trừ giờ lên lớp, anh đều giữ khoảng cách với sinh viên, giới giáo dục nói rằng, chuyện nhỏ không nhỏ, một sai lầm sẽ là một vực sâu vạn trượng.

Mà Hạ Tắc, không thích nhất là phiền phức.

Tìиɧ ɖu͙© kích hoạt một loạt các phản ứng sinh lý, cắm vào xuất tinh tạo ra kɧoáı ©ảʍ giống như dopamin trong não, tương tự như endorphin, có tác dụng làm cho người ta tạm thời quên đi mọi thứ.

Cảm giác thân mật đi kèm với việc giao phối có những động tác phản hồi đánh lừa bộ não.

Những người không rành các quy tắc rất dễ bị ảo tưởng về tình yêu.

Ảo tưởng về tình yêu đơn phương có thể dẫn đến thảm họa.

Hạ Tắc thấy rõ rằng tìиɧ ɖu͙© thì không có chuyện tính quy tắc trước, không chịu trách nhiệm dỗ dành đều là hỏa táng tràng.

Quán ăn gia đình này tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, có suất ăn cố định, rau trộn, món ăn nóng, loại thịt và cơm, ngăn cách bằng ô lưới.

Từ Lê cầm thực đơn, đi tới.

Cô nơm nớp lo sợ, "Thầy Hạ, thầy muốn ăn gì?”

Hạ Tắc ung dung dùng khăn giấy lau qua bát đũa, hỏi: “Sau giờ học, tôi chính là hàng xóm của em, em có thể gọi tôi là anh Hạ hoặc là Hạ Tắc. "

"Hạ tiên sinh."

Hạ Tắc tặc lưỡi, cũng không có phản đối.

"Em làm việc ở chỗ này? Tôi tới nơi này hai ba lần rồi cũng không có nhìn thấy em." Hạ Tắc hỏi.

“Em chỉ đến phụ giúp lúc giữa trưa, bình thường đều ở trong bếp, chỉ là dì làm cùng đột nhiên xin nghỉ nên.......”

“Hàng ngày?”

"Vâng, phối hợp với trường học, chỉ có ngày nghỉ mới không làm."

"Kiếm tiền tiêu vặt?"

"Xem như thế đi, tiền thuê nhà ở cư xá hơi đắt....."

Hạ Tắc nhíu mày, còn Từ Lê lại giữ im lặng.

Đôi tình nhân trẻ sống cùng nhau bên ngoài trường học và phải tự kiếm tiền thuê nhà.

Có thể thấy được người trong nhà không biết.

Vào các ngày trong tuần.

Vậy thì, lúc giữa trưa, cách mấy ngày liên tục lại có tiếng rêи ɾỉ, là của ai?

"Cho tôi món đặc biệt của ngày hôm nay."

"Vâng."

Từ Lê quay người, mặc cùng một chiếc áo chữ T màu trắng, váy dài đến đầu gối, tạp dề nhà bếp màu hồng, siết vòng eo nhỏ nhắn.

Chân rất trắng, eo rất nhỏ.

Nhưng hiển nhiên ánh mắt không ra hồn.

Hạ Tắc lấy nước đá trên bàn và làm ướt cổ họng.

Lại nhấp thêm một ngụm nữa.

Sau đó, anh mới thành công kìm nén cơn ngứa muốn cởi nơ hình con bướm của chiếc tạp dề.



Từ Lê không thích tham gia các buổi tụ họp của Nhậm Toàn Sinh cho lắm, hắn hướng ngoại, cũng khá bắt mắt, hắn kết bạn với từng người một.

Phòng riêng của KTV nghi ngút khói, hàng đống chai rượu vương vãi, họ đang quay những chai rượu rỗng và chơi đại phú ông.

"Từ Lê, em thì biết cái gì, chỉ có nước chảy chỗ trũng, en nha, phải leo lên trên, trong nhà của anh làm kinh doanh, kết giao nhiều bằng hữu, tương lai của anh cũng không tệ."

Từ Lê trời sinh tính bảo thủ, suy nghĩ nhiều, môi trường phức tạp khiến cô đứng ngồi không yên.

Nhậm Toàn Sinh vặn lại, còn cảm thấy bạn gái của mình có tầm nhìn hạn hẹp.

Nhìn vào màn hình điện thoại, đã chín giờ tối.

"Toàn Sinh, em muốn về nhà." Từ Lê nói với Nhậm Toàn Sinh.

Tiếng âm nhạc rất lớn, Nhậm Toàn Sinh không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, người này Từ Lê nhận ra, anh ta tên là Lưu Trường Quân, xuất thân từ gia đình kiến trúc sư.

Đôi mắt của Lưu Trường Quân dài và nhỏ, tròng mắt trắng nhiều, mang theo tà khí.

Không chỉ có Lưu Trường Quân, còn có một vài người bạn của Nhậm Toàn Sinh cũng khiến Từ Lê cảm thấy không có ý tốt.

"Toàn Sinh, em muốn trở về." Từ Lê giật giật góc áo hắn.

Nhậm Toàn Sinh rốt cục cũng phản ứng lại, theo bản năng nhíu mày, "Chúng ta mới tới đây chưa đến nửa tiếng, bây giờ em liền muốn đi, vậy không bằng đừng đi ra ngoài."

"Đệ muội muốn đi rồi à?” Lưu Trường Quân tươi cười lắc lắc ly rượu.

"..." Từ Lê cắn môi dưới, không trả lời.

"Toàn Sinh đã lâu không ra ngoài chơi với bọn tôi, nếu không, tôi sẽ giúp đưa chị dâu về trước.” Lưu Trường Quân liếc Từ Lê một cái, liếʍ liếʍ khóe môi.

Có ý riêng.

Từ Lê buồn nôn toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, sợ hãi lắc đầu: "Không cần, bên kia đường có xe buýt, tôi tự đi về."

"Không thể lại đợi chút nữa sao?" Bị quét hứng, Nhậm Toàn Sinh hiển nhiên có chút không cao hứng.

"Toàn Sinh, em đã kiểm tra rồi, cứ nửa giờ lại có một chuyến xe buýt, hiện tại em đi lập tức có thể lên xe.”

Nhậm Toàn Sinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Em có muốn anh đi cùng đến chỗ chờ xe buýt không?"

"Không cần, chỉ cách vài bước thôi." Từ Lê cầm lấy ba lô và chuẩn bị rời đi.

"Về đến nhà nhớ báo cho anh." Nhậm Toàn Sinh bàn giao.

“Được.”

Bên ngoài KTV rất náo nhiệt, Từ Lê băng qua đường, lúc này mới phát hiện mình làm rơi áo khoác.

Thành phố C vào mùa thu sáng và tối rất lạnh, trên cánh tay trần trụi cảm giác lành lạnh, nổi lên một loạt da gà.

Cô đi vòng lại trở lại phòng riêng, người phục vụ vừa mới từ bên trong đi ra, cửa hé mở, bên trong truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”

“Đừng chơi lớn như vậy, tôi có bạn gái rồi.” Từ Lê nghe thấy tiếng cười của Nhậm Toàn Sinh.

"Có chơi có chịu, Nhậm Toàn Sinh, Thiến Thiến của chúng ta còn không sợ thiệt thòi, cậu là đàn ông sợ cái chim?

"Hôn một cái thôi mà, cũng không có bảo cậu thao ngay tại chỗ. Cậu sợ cái gì?"

"Hôn lưỡi, hôn lưỡi, hôn lưỡi."

Từ Lê đứng ở bên ngoài phòng riêng, nhìn bạn trai của mình đặt trên mái tóc quăn, một tay để lên eo của cô gái, nghiêng đầu dán lên, đầu lưỡi nhô ra.

Hai người hôn mãnh liệt kéo dài, người trong phòng tưng bừng la ó, hoàn toàn không để ý tới ngoài cửa.

Từ Lê xoay người rời đi.