Đồ Chơi Của Anh

Chương 8: Không may vẽ đường cho hươu chạy

Thấy cô kiên quyết, Lục Thầm quay đầu lại nói với cha Đường: "Bố, An An không sao, chỉ là cô ấy không được khỏe, bây giờ con đưa cô ấy đi nâng ly nhé."

Cha Đường nhìn Lục Kiêu, rồi nhìn cô con gái đang được Lục Thầm ôm trong vòng tay của mình, vẻ mặt âm trầm, sau cùng, ông không nói gì, quay người trở lại bữa tiệc.

Lục Thầm cũng đi theo sau ông, vòng tay ôm lấy Đường An Nhu.

Lục Kiêu vẫn đứng ở xa xa, nhìn Lục Thầm hai tay ôm lấy vai Đường An Nhu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Đường An Nhu muốn quay đầu lại nhìn Lục Kiêu, nhưng đột nhiên tay của cô bị Lục Thầm giữ chặt, cho nên cô không dám quay đầu lại.

Cô muốn rút tay ra, lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm của Lục Thầm, anh nói với cô: "Bọn họ rót rượu vào thì em đừng uống, anh sẽ uống."

Đường An Nhu hơi sửng sốt, muốn hỏi tại sao, nhưng anh đã cầm ly rượu đặt vào tay cô.

Sự đυ.ng chạm lạnh lẽo của thủy tinh áp chế sự kích động trong cơ thể cô, cô ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Thầm, lòng tràn ngập sự khó hiểu.

Tay cô hơi run, nhưng cô cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân để không làm đổ rượu ở bên trong.

Cứ nâng ly rồi tiễn khách, sau hơn một giờ, Đường An Nhu cũng không biết mình đã chịu đựng kiên trì như thế nào.

Tất cả những gì cô biết là Lục Thầm đi hết bàn này đến bàn khác với vòng tay ôm lấy cô, nhìn anh cụng ly với mọi người với nụ cười tươi trên môi. Anh uống rất nhiều rượu, hai má anh có chút ửng đỏ lên, nhưng Lục Thầm vẫn giữ được phong thái tao nhã và lịch sự.

Mọi lời nói và hành động của anh đều khiến mọi người cảm thấy thoải mái, nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể cảm nhận được sự xa cách nhẹ khi anh ấy cười với người khác.

Nhìn tất thẩy những thứ này, Đường An Nhu không khỏi thầm nghĩ, người này... quả đúng là anh họ của Lục Kiêu.

Lục Thầm dịu dàng với cô như vậy vì anh đã cưới cô, có phải không?

Có lẽ cô đã quá mệt mỏi nên ham muốn tìиɧ ɖu͙© ở phía dưới dần dần lắng xuống.

Đường An Nhu dần trở lại trạng thái bình thường và ngừng suy nghĩ lung tung.

Dươиɠ ѵậŧ giả vốn là vật để cô giải tỏa du͙© vọиɠ nhét trong người lúc này đã không còn tác dụng gì nữa, chỉ càng làm cô khó chịu khi bị vật lạ xâm nhập.

Lục Thầm đưa cô lên xe trước, nói: "Em về trước đi, anh còn phải xử lý chuyện ở khách sạn, lát nữa mới về."

Đường An Nhu khó chịu di chuyển mông, vâng nhẹ một tiếng.

Lục Thầm bảo tài xế chuẩn bị lái xe đi, tài xế xấu hổ gãi đầu:

“Thật xin lỗi anh Lục, vừa rồi tôi đã không kìm lòng uống mấy hớp rượu nên có lẽ tôi không thể lái xe đưa cô Đường trở về nhà đâu.”

Lần đầu tiên trên mặt anh lộ ra vẻ lạnh lùng: "Không phải tôi đã nói với anh là không được uống rượu sao?"

Tài xế xe nhận sai, cũng không dám nói rất nhiều, chỉ đứng đó cười.

Lục Thầm bị đau đầu, anh đã uống rất nhiều rượu nên không thể lái xe đưa Đường An Nhu về nhà của hai người.

Anh đang nghĩ đến việc gọi điện thoại và tìm tài xế khác thay thế, bỗng một bàn tay vươn ra từ bên cạnh giật lấy điện thoại.

Lục Kiêu xuất hiện ở bên cạnh Lục Thầm, cười cười, khóe miệng cong lên một tia tà ác, lười biếng tùy ý nói: "Anh, sao anh không hỏi em trước? Em một giọt rượu cũng không uống, để em giúp anh đưa chị dâu về nhà.”