Chờ đợi cô ở cuối thảm đỏ là chồng cô Lục Thầm.
Đường An Nhu cũng gặp anh không nhiều, nếu tính nghiêm túc, hẳn sẽ là ba lần đúng không?
Theo Quý Lâm Lâm, Lục Thầm là một giáo sư tâm lý học được Đại học A mời vào làm khi còn trẻ. Vì anh ấy đẹp trai, tính cách siêu dịu dàng và đối xử tốt với mọi người nên anh rất nổi tiếng ở Đại học A. Lượng fan nữ hâm mộ ở trường của anh có thể xếp thành hàng dài từ ký túc xá nữ đến cổng trường.
Nhưng Đường An Nhu chẳng hề quan tâm đến những điều này.
Ba lần gặp mặt, cô chỉ liếc qua nhìn anh một cách vội vàng, hoàn toàn không nhớ người này đẹp trai như thế nào.
Hôm nay, cô mới ngước mắt lên và nhìn rõ khuôn mặt Lục Thầm.
Trái ngược với vẻ ngoài sắc sảo đầy góc cạnh của Lục Kiêu, các đường nét trên khuôn mặt của Lục Thầm có chiều sâu, khí chất dịu dàng và tao nhã, anh ấy mặc một bộ vest tuxedo màu trắng, tôn lên dáng người mảnh khảnh. Chiếc cài áo chú rể trên ngực làm tôn lên nước da của anh ấy, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng, trắng nõn lạnh lùng, khóe miệng mang theo nụ cười, anh nhướng mày ôn nhu nhìn cô, dưới ánh mắt soi mói của mọi người lại vươn một tay về phía cô.
Đường An Nhu hơi cụp mắt xuống, chú ý tới bàn tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, dưới da mơ hồ có thể thấy được gân xanh, nhưng lại có vẻ cường tráng một cách phi thường.
Cô từ từ giơ tay lên, vừa định nắm lấy tay anh thì đột nhiên, côn ŧᏂịŧ giả nhét trong người cô rung lên với tần suất tăng dần.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến hai chân cô mềm nhũn, còn chưa kịp chạm vào tay Lục Thầm, người cô đã không tự chủ được mềm nhũn.
Một bóng trắng xẹt qua trước mắt, ngay lúc Đường An Nhu cho rằng mình sẽ trực tiếp ngã xuống, mất mặt trước mặt mọi người, liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, được người bên cạnh ôm vào eo.
Xuyên qua tấm màn che dày đặc, cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Thầm, anh nhẹ nhàng hỏi cô: "Em không sao chứ?"
"Ừm... không, không sao."
Cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cô theo bản năng kịch liệt run rẩy, bị anh gắt gao khóa chặt trong ngực, chính khoảnh khắc này dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy xuống bên trong chiếc váy cưới nặng trịch mà cô đang mặc.
Bên trong cô đang sướиɠ không chịu được.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơn cực khoái của cô, Đường An Nhu cảm giác như sắp khóc, nhưng cô không dám nhìn Lục Kiêu, bởi vì cô biết rằng anh đang "chiêu đãi" cô món quà này!
"Ha ha, mọi người yên tâm đi, xem ra cô dâu của chúng ta nhìn thấy chồng mình đẹp trai lại ôn nhu như vậy, có chút nóng vội, sơ ý thôi."
Lục Thầm có lẽ đã cảm nhận được cơ thể cô có gì đó đang không ổn nên anh chỉ ôm cô và hai người tiếp tục tiến vào lễ đường.
Đường An Nhu ôm chặt lấy cánh tay Lục Thầm, trong từng đợt kɧoáı ©ảʍ suýt chút nữa thì làm cô kiệt sức, cô cố gắng kiềm chế sự rêи ɾỉ và run rẩy trong giọng điệu và nói: "Em cũng bằng lòng."
Bỗng nhiên dươиɠ ѵậŧ giả trong cơ thể Đường An Nhu đột nhiên ngừng rung lại.
Đầu óc Đường An Nhu quay cuồng, cô không nghe rõ người chủ trì buổi lễ hay Lục Thầm đang nói gì.
Từ khóe mắt, cô liếc nhìn đến chỗ Lục Kiêu đang ngồi, nhưng anh không còn ở đó nữa.
Kiều Nhã rời khỏi ghế, vẻ mặt lo lắng, dường như đang đuổi theo để tìm Lục Kiêu...
—————————