Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 10: Chương 10

Sắc đẹp trước mặt,hắn còn muốn làm thánh nhân sao.

Nhưng hắn không muốn giậu đổ bìm leo,càng không muốn sau khi thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình,sáng mai thấy gương mặt hối hận của nàng.

Hắn không thích nhìn nước mắt phụ nữ,nhất là nàng.

“Tiểu Ngọc.” Lôi Hào bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.”Nàng say rồi.”

Ai ngờ mới đẩy nàng,liền thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt,một đôi mắt to ngập nước trở nên ảm đạm,chân mày nhíu thật chặc.

“Làm gì?” Hắn hoang mang hỏi.

Không thể nào,bộ dạng nàng tại sao cứ muốn khóc?

“Ơ,nàng đừng khóc,ta ngăn cản vì muốn tốt cho nàng.”

Không còn kịp rồi,nước mắt to như hạt đậu đã chạy ra khỏi hốc mắt.

“Ngươi đẩy ta, ngươi dám đẩy ta?”

“Ta. . . . . . Ta bất đắc dĩ .”

Nếu không đẩy ra nàng,hắn liền muốn nàng,sau đó liều lĩnh ở nơi này cùng nàng phúc vũ phiên vân.

“Từ nhỏ đến lớn,ai dám đẩy ta? Chỉ có huynh mập mạp chết bầm này!Huynh!Huynh! Huynh . . . . .” Nàng vừa nói ngón tay vừa đâm vào ngực hắn.

“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng phát điên gì nha?” Một tiếng gầm nhẹ của hắn chặt đứt lời nàng,cũng rống ra nước mắt của nàng.

“Đúng! Ta đang say.” Nói xong,nàng tiện tay cầm lấy cái chén trên bàn quăng về phía hắn.

“Ơ!”

“Ta muốn ngươi ôm ta,không cho phép đẩy ta ra.”

Đây đối với một lòng tự ái nữ nhi thương tổn bao nhiêu,hắn có biết hay không?

“Cái gì? Nàng nói cái gì?” Lôi Hào có chút dở khóc dở cười.

Hắn suy nghĩ giùm nàng,nhưng nàng tuyệt không lĩnh tình.

“Tốt!” Hắn kịp thời nghiêng người tránh ra chén uống rượu,trong lòng cũng tức giận điên rồi, “Muốn ta ôm nàng có phải không?”

Hắn giống như dã thú nổi điên nhào tới,đem nàng đặt trên mặt đất cứng rắn,làm cho nàng không thể động đậy.

“Huynh không được đè ép ta.”

“Nàng không phải muốn ta ôm nàng sao? Ta hiện tại muốn ôm nàng,nàng biết điều một chút nằm im cho ta.”

“Ta không cần.”

“Nữ nhân đáng chết này!”

Lôi Hào không nhịn được gào thét,hai tay thô bạo kéo vạt áo của nàng,bất quá lại bị nàng liều mạng phản kháng ngăn lại.

“Không cho phép ngươi đυ.ng ta! Ta không muốn ngươi đυ.ng ta!”

“Một lát muốn,một lát không muốn,nàng rốt cuộc muốn ra sao? Ta cho nàng biết,hôm nay ta muốn nàng,nàng tốt nhất làm nữ nhân ngoan nghe lời ta.”

“Đừng si tâm vọng tưởng .”

Hoắc Tiểu Ngọc quyết định dùng hết sức thét chói tai,để ọi người nhìn thấy hành vi man rợ của hắn,nhưng hắn sớm nhìn thấu ý đồ nàng,thật nhanh hôn môi nàng,đem tiếng thét chói tai của nàng nuốt vào trong miệng.

Nàng hai tay nắm lại liều mạng đánh hắn,nhưng vẫn không ngăn cản được hắn cậy mạnh rừng phạt,cuồng dã giày xéo môi đỏ mọng.

Hắn ôm nàng làm người ta thở không nổi nàng cảm thấy toàn thân vô lực,muốn phản kháng nhưng một chút lực cũng không có.

Tại sao?

Nhất định bởi vì nàng uống rượu say,cho nên mới không có lực phản kháng,chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hoắc Tiểu Ngọc nằm dưới người hắn,thở hỗn hển,liều mạng tìm lý do có thể tiếp nhận.

Mà hắn cũng uống rượu say,cho nên mới đối với nàng dã man thô bạo,tuyệt không có lương tâm.

“Là nàng ép ta,không trách được ta.” Chưa từng nghe qua nam nhân không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Nhất là hắn,một khi kích hắn phải giao ra thật nhiều.

“Lôi Hào,đừng mà. . . . . .”

Nàng mở miệng ngăn cản,một chút cũng nghe không ra giọng nói nghiêm nghị,ngược lại giống như tiểu cô nương làm nũng,đáng thương làm người yêu thương.

“Không,ta muốn.”

Thân thể cường tráng ép chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại,giữa hai người cơ hồ không có khe hở,Hoắc Tiểu Ngọc hốt hoảng nghe được tiếng tim đập thật mạnh.

Nàng đột nhiên đem lỗ tai dán tại trên l*иg ngực hắn,say rượu mơ hồ nói: “Lôi Hào,tim của huynh tại sao đập nhanh như vậy?”

Nghe vậy,thân thể hắn cứng đờ,một loại lúng túng bị nhìn thấu khiến mặt hắn không tự chủ đỏ ửng lên.

“Huynh đỏ mặt!” Nàng ngạc nhiên kêu lên,làm mặt hắn càng đỏ.

“Nàng không nên nói nhảm,ta hiện tại tràn đầy nguy hiểm,ta muốn một ngụm ăn hết nàng,biến nàng thành nữ nhân của ta.”

Hoắc Tiểu Ngọc xem lời hắn như gió thoảng qua tai,hai tay hoàn lên cổ hắn,thân thể nho nhỏ lê nhẹ.Lôi Hào nhíu lại mày rậm,không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì,đợi đến nàng đem đầu nhỏ rúc vào l*иg ngực hắn,hắn mới hiểu được nàng xem hắn như thân cây.

“Nàng. . . . . .”

“Tim huynh đập thật là nhanh,vừa mạnh vừa có lực,thình thịch,thình thịch.”

“Nàng nghe lầm.” Hắn phủ nhận nói.

“Ta không có nghe lầm,đó chính xác là tiếng tim đập.” Hoắc Tiểu Ngọc nhắm mắt lại,an tâm nghe tiếng tim đập của hắn,từng cái từng cái theo quy luật.

Lôi Hào nghĩ thầm tại sao biến thành như vậy? Hắn không phải nên đẩy ngã nàng trên mặt đất,dùng sức xé y phục của nàng,kéo ra chân ngọc của nàng,thật sâu tiến vào trong cơ thể nàng. . . . . .

Một tiếng ngáy coi là nhỏ cắt đứt tư tưởng tà ác trong đầu hắn,hắn bất đắc dĩ nhìn nhóc con kia dựa vào trong lòng ngực của hắn ngủ thật say.

Không thể làm gì thở dài,hạ thủ với một nữ nhân uống rượu say cũng không có gì quang vinh.

Hắn ôm chặc lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng,giống như bảo bối cực kỳ yêu mến,hai người ôm nhau nằm trên mặt đất.

Cảm giác trải qua,Hoắc Tiểu Ngọc nằm mộng đẹp trước nay chưa từng có,còn Lôi Hào chưa lấp đầy du͙© vọиɠ còn bị. . . . . . Cảm lạnh.