Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 36

Lâm vẫn lải nhải liên hồi: "Anh đừng phét nữa. Lúc nào anh chẳng bảo là anh có vợ, có người yêu rồi... Cuối cùng là nhiều em tán mà anh vẫn ế mốc ra đấy thôi."

Tôi chưa kịp liếc, Đăng đã nhìn tôi tỏ vẻ tội lỗi.

"Kệ mày, không có lằng nhằng. Ngày kia gọi tất cả anh em, tao bao." Đăng phóng khoáng.

Gì đây? Vui đến nỗi định vung tiền qua cửa sổ hả? Tôi không phàn nàn về điều này. Chưa đến mức mình phải quản tiền của hắn, muốn làm sao thì vậy đi. Dù sao thì những điều vui nên được ăn mừng.

Đăng quay qua hỏi tôi: "Đi nhé?"

Ý là hỏi tôi đi cùng sao? Lâm bên kia có vẻ nghe thấy, giọng còn lớn hơn trước: "Ối dồi ôi có người yêu rồi thật à? Còn đang ở với nhau nữa. Tên trốn học vì yêu đương nhăng nhít nàyyyyy..."

Tôi giơ tay lên xua xua, ý bảo không đi. Muốn đi thì anh em các bạn tự đi với nhau, mình ngại. Tôi chẳng quen ai là bạn của Đăng cả. Biết thì có lẽ sẽ biết một vài người qua lời kể của hắn, nhưng tiếp xúc thì chưa từng.

Tôi đang nghĩ không biết rằng quyết định hẹn hò này của mình có phải hơi đường đột không. Mọi người sẽ phản ứng ra sao khi biết tôi là người yêu của Đăng nhỉ? Tôi cũng đã mường tượng ra được sự so sánh khá khập khễnh của mọi người với những người yêu cũ của Đăng rồi. Vì chính mối tình của hắn với Hà My cũng từng được dư luận bàn tán khá dài.

Tôi vẫn còn đọng lại trong đầu câu nói của Quỳnh ở kiếp trước khi cậu ta bảo Đăng: "Mày đẹp trai mà toàn yêu mấy con kiểu gì ấy nhỉ? Chả con nào đẹp hết."

Từ đấy là tôi mất con mẹ nó thiện cảm với Quỳnh luôn...

Đăng nhận ra tôi hơi mệt, nên đành kéo chăn cho tôi và đi ra ngoài buôn chuyện tiếp với Lâm. Thằng bé nóng tính vừa đóng cửa phòng một cách cẩn thận vừa tuôn miệng chửi Lâm do cái tính hóng hớt kích động của cậu ta.

Lúc tôi dậy là tầm 6 giờ. Trời tối hẳn rồi, đang đông mà. Tôi cầm điện thoại để trả lời tin nhắn trong nhóm cho Linh và Hoa yên tâm. Giang cũng nhắn cho tôi. Có vẻ như chuyện tôi bị ngất chỉ có Linh và Hoa biết, nên tôi đành phải bảo Giang là nhà có việc nên xin phép về.

TruyenHD

Có vẻ như mình cũng đã tỉnh táo hơn và đỡ chóng mặt, tôi ngồi dậy. Cũng phải về không bố mẹ lo chứ.

Cạch. Tôi đẩy cửa, tiếng xì xèo bên chiếc chảo vẫn còn, mà lại không ai ở đó. Tôi ra ngó một chút, trứng rán gần cháy rồi này. Tiện tay, tôi cầm đôi đũa để đó lật lại một cách vụng về. Được vài phút thì chín. Tôi nhìn quanh để tìm chỗ tắt bếp.

Tít. Tít. Tiếng mở cửa. Tôi giật mình quay ra, là Đăng. Làm tôi hết hồn. Cứ tưởng em gái hắn về chứ. Đăng hớt ha hớt hải, cầm theo một túi nilong.

Đăng lại gần, sờ tay lên trán tôi, trách: "Sao đã xuống giường rồi?"

"Tối rồi, tao phải về chứ."

Hắn giơ túi trên tay: "Đây là thuốc. Đã ghi liều uống rồi, về nhớ uống đúng giờ. Mày có biểu hiện của ốm rồi đấy."

Tôi cầm lấy gói thuốc, miệng còn làu bàu: "Đi mua thuốc gì mà vội đến mức không tắt bếp thế?"

Đăng nhớ ra, giật mình ngó ra sau lưng tôi.

"Vừa tắt rồi, không cháy món trứng của bạn đâu."

"Nãy có ông quản lí tòa nhà lên tìm, bảo tao mấy cái về quy định các thứ. Rồi thế nào mà tao lại quên mất cái chảo trên bếp, cứ thế đi xuống dưới mua thuốc."

Tôi không tin được độ đãng trí của tên này lại cao thế.

"Ăn xong đã rồi tao đưa mày về nhé?" Đăng lại gần bếp.

Tôi lắc đầu, ăn xong mới về thì muộn quá, về nhà vẫn phải ăn, không ăn được thì bố mẹ sinh nghi mất.

"Muộn quá rồi bạn yêu ạ. Lần sau nhé."

Đăng tiu nghỉu, thở dài thườn thượt. Tôi lại gần, nói: "Vậy xin một miếng trứng ăn thử tay nghề của bạn nào, mặc dù không có mình thì nó đã đen xì rồi."

Hắn cười tươi, cầm đũa gắp một miếng đút cho tôi, ngồi nhìn chằm chằm như mong đợi một lời khen. Nhưng không, tôi nhăn nhó: "Nhạt."

"Nhạt sao?" Đăng gắp miếng khác tự ăn thử, mắt đảo liên hồi, rồi phản bác: "Đâu có nhạt đâu đâu? Tao có cho muối mà."

"Ôi chẳng lẽ tao mất vị giác rồi sao?"

Đăng ngớ người nhìn tôi. Tôi quay ngoắt đi, xách đồ đi về.

"Bộ này mình mượn em gái bạn liệu có sao không?"

"Không sao. Nó nhiều đồ lắm, thiếu mất một bộ cũng không để ý đâu." Đăng chạy đến mở cửa cho tôi, rồi dừng lại một lúc.

Bỗng hắn cầm tay tôi, dí ngón cái vào tay cầm trên cửa. Tiếng cửa từ kêu píp píp vài hồi, tôi rụt tay lại sau khi đã xác nhận xong vân tay.

"Ủa gì kì vậy? Có ngày mình đột nhập vào ăn cắp đó nha."

"Lúc nào cũng chào đón." Đăng nghiêng người, cúi sát xuống.

Đăng lại gọi xe đưa tôi về tận nhà. Hôm nay là một ngày quá dài. Tôi không biết phải xâu chuỗi mọi việc vào với nhau như thế nào nữa. Vừa vào nhà, bố mẹ đang ở phòng khách xem ti vi, thấy tôi liền hớn hở:

"Về rồi à? Vào ăn cơm thôi."

Tôi bỗng dưng thấy cay xè nơi khóe mắt. Cảnh tượng này lâu lắm rồi mới trở lại. Tôi lại gần mẹ, dựa vào người, dụi dụi. Mẹ cũng chiều theo sự nũng nịu vô cớ của tôi.

"Gái mẹ đi học mệt quá hử? Đi ăn cơm tắm rửa rồi nghỉ luôn. Nay muộn rồi đừng học khuya nữa."

Tôi gật nhẹ đầu, khịt mũi: "Vâng."

- ---------------------------------------------------------

Ngày thi vòng loại cấp trường sắp đến, sau đó cũng là ngày duyệt văn nghệ. Tôi tập trung toàn lực vào việc thi cử, cũng không cần tập nữa. Có lẽ giữa tôi và Lưu Minh có gì đó khá hợp nhau, nên việc tập luyện rất suôn sẻ. Nhưng phi vụ qua lại với anh ta hình như đối với tôi không có lợi lắm. Nhất là để các chị đại dòm ngó như này. Mặc dù tài liệu của anh ta thực sự có ích, những kiến thức mà thầy tôi chỉ dạy lướt qua vì cho rằng sẽ không có trong đề đều ở đây.

Tôi còn nhớ đề thi năm ấy có một câu nào đó thuộc đúng phần thầy không dạy, mà lại là câu nhiều điểm. Thành ra đội tuyển năm đó không hề có giải cao. Kì thi vòng loại này cũng không quá mức căng thẳng. Tôi có thể thoải mái ung dung một chút.

Thầy bước vào, đập tập đề xuống bàn, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trìu mến.

"Nào các trò, chỉ còn vài ngày nữa. Xốc hết tinh thần lên, tuy rằng điểm số các bài gần đây không thấp, nhưng cũng chẳng cao so với năm trước."

Năm ngoái chỉ có Lưu Minh là điểm số ấn tượng, suýt chút nữa được lọt vào đội tuyển quốc gia, điều mà lần đầu có khả năng xuất hiện ở một trường không chuyên.

Vài ngày chớp mắt là qua. Chuông báo hết giờ làm bài đã điểm. Tôi thở phào một hơi, cất dọn bút, giấy nháp rồi xách cặp ra ngoài. Vừa đi vừa lẩm bẩm vài con số trong bài mà tôi còn đắn đo. Đám bạn thì ríu rít bên cạnh, thi nhau hỏi đáp án. Chốc lại có tiếng kêu than trời đất.

Tôi quyết không nghe bất cứ điều gì. Đến khi có điểm, tôi không muốn phải chìm trong lo lắng. Tôi chạy một mạch ra cổng, Đăng đã ở đó từ khi nào, ngồi trên xe, thản nhiên bấm điện thoại. Tôi lặng lẽ tiến lại gần...

"Hù."

Đăng giật mình, chiếc Iphone 12 pro nhẹ nhàng đáp đất.

"A!!" Tiếng thốt lên của tôi còn to hơn cả tiếng của Đăng... À không, hắn ta có thèm kêu đâu, cũng chẳng thèm nhìn chiếc điện thoại của mình vừa bị droptest.

"Xong rồi hả? Đi, đưa bạn đi ăn. Trưa rồi, cũng đói rồi phải không?" Nói xong, mới cúi xuống nhặt điện thoại, phủi phủi bụi rồi bỏ vào túi.

Tôi lo lắng, chỉ chỉ: "Nó... không bị sao chứ?"

Đăng ngớ người, rồi mới hiểu: "Không sao. Nó bị quăng quật lung tung nhiều rồi. Không cần nghiêm trọng vậy đâu."

Tôi gật nhẹ. Đăng lấy mũ cho tôi, gạt chỗ để chân sau một cách thành thục. Vừa đi, tôi vừa hỏi:

"Sao bạn không hỏi mình có làm được bài hay không? Vừa ra khỏi phòng là ai cũng hỏi vậy..."

"Làm được hay không đâu quan trọng. Việc cần thiết là phải lấp đầy cái bụng đang đói của người yêu mình chứ."

Khoảnh khắc bình yên hạnh phúc này làm tôi không quen lắm. Mấy ngày nay Đăng lúc nào cũng kè kè bên tôi, mấy người kia có muốn làm gì tôi cũng không thể. Tôi chưa muốn công khai, mọi người cũng chẳng nghi ngờ. Bởi lẽ trước đó, Đăng và tôi vẫn mập mờ công khai như vậy. Bằng cách nào đó, Đăng đã bịt miệng được Lâm, để cậu ta không lải nhải bên cạnh. Thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp ánh mắt nghi ngờ, và nụ cười dường như hiểu ra được tất cả của Lâm.