Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 1: Tôi chết đi, rồi sống lại

_Bạn đã từng nghĩ: Nếu chết đi, liệu cuộc sống mới có thể bắt đầu ở kiếp sau không?_

Tiếng còi xe ing ỏi, sau một trận mưa tầm tã, đường phố ướt sũng, có nơi nước dâng đến mắt cá chân. Cả đám người đứng tụm lại, xì xào không ngớt, tiếng la thất thanh vang lên, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, kêu gào thảm thiết: "HÂN, NÀYY", " Ôi bạn tôi, tại sao... tại sao lại thế này...? MAU GỌI CỨU THƯƠNG GIÚP TÔI VỚI."

Cô gái gào lên, mọi người nháo nhào: "Đã gọi rồi, cháu đỡ bạn dậy, đừng để ướt sũng thế." Vài người chạy vào giúp, đỡ cô gái nằm giữa vũng máu hoà lẫn nước mưa, trông thật thảm.

Tiếng thở yếu ớt, chân tay mềm nhũn, người nằm đó chính là tôi. Thoáng còn chút ý thức, tiếng khóc nghe lúc được lúc không. Khuôn mặt Linh mờ mờ ảo ảo hiện ra 'Sao cậu lại khóc? Sao thế?' Tôi đưa tay lên định lau nước mắt cho Linh, nhưng không tài nào với tới được. Gương mặt Linh cứ mỗi lúc một xa dần, chẳng lâu sau thì tan biến. Lúc gần mất ý thức, xe cứu thương đến, tiếng hú còi đã khiến tôi nhận ra mình sắp không ổn rồi.

Năm 28, khi tôi vừa thành đạt, khi mà mọi bất hạnh mà tôi tưởng chừng như nó chuẩn bị chấm dứt, khi tôi sắp được trao tận tay chiếc cúp dành cho doanh nhân thành đạt của năm mà tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, khi sản phẩm mà tôi ấp ủ 10 năm sắp ra mắt trên thị trường, giấc mơ hoài bão của tôi,... Người mẹ đơn côi của tôi... Người anh yêu quý của tôi... Chúa ơi! Có lẽ con sắp phải đến với người rồi...

***

Tiếng còi, lại là tiếng còi, đan xen cả tiếng chuông báo thức quen thuộc. Vì quá bất lực với việc dậy muộn mà tôi đã đặt chuông hú còi cảnh sát, nhưng ai biết được đó là còi xe cảnh sát hay xe cứu thương cơ chứ. Tôi hậm hực bật dậy, khung cảnh không mấy quen thuộc đập vào mắt. Nhưng lại có cảm giác thân quen đến vậy. Tôi dụi mắt, mở mắt, lại dụi mắt, lại mở mắt thật to, dãn căng đôi đồng tử để nhìn cho rõ, nhìn cho kĩ, tôi hốt hoảng: 'Đây là nhà mình mà?', 'Nhà mình... là nhà ở quê mà...'

Đầu đau như búa bổ, luồng kí ức chạy qua, tôi rùng mình khi nhớ lại. Cơn đau tê tái ở vùng đầu bị tai nạn, giờ vẫn còn âm ỉ. Thoáng nghĩ, chẳng lẽ mình tai qua nạn khỏi, giờ mới tỉnh dậy? Nếu thế thì phải ở trong bệnh viện mới đúng. Tôi bật dậy khỏi giường. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, đây là nhà mình, nhưng lại là nhà cũ, lúc chưa xây năm 2021, căn nhà ọp ẹp cũ kĩ nhưng đầy ắp tiếng cười và niềm vui đầm ấm ấy...

Nước mắt trực trào, ứa ra từ hai khoé mắt, nhanh chóng khiến khuôn mặt vừa tỉnh ngủ trở nên ướt nhẹp, tôi chạy vội quanh nhà, tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nếu như đây là sự thật, mà có là thiên đường hay trong mơ đi chăng nữa, tôi cũng muốn được gặp lại...