Xuyên Vào Marry Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 5

Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ ba, năm nàng xuất giá ấy lại truyền đến tin Bùi Vấn An chết.

Khi đó nàng còn đang suy nghĩ, cuối cùng là Bùi Nhị chết trên đường đào vong gặp phải cướp đường hay là bỏ mình nơi cát vàng đại mạc khi hai quân giao chiến, dù sao ân tình này nàng cũng sẽ đền đáp ở kiếp sau.

Nhưng nàng không thể ngờ đời này lại đến một cách đột ngột như vậy.

“Tra xét bên này chưa?”

Đột nhiên bên cạnh có tiếng người truyền đến, người trước mặt ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Mạo phạm, đừng động.”

Nương theo ánh sáng của tuần vệ, Thẩm Tương Nghi chớp chớp mắt, năm đó hắn cứu nàng cũng chỉ là một thoáng kinh hồng gặp mặt, hai người tiếp xúc gần gũi như thế này vẫn là lần đầu.

Nam tử trong quyển sách này đều đẹp, Bùi Nhị có nhiều đất diễn cũng không ngoại lệ.

Nhưng so với khuôn mặt “Cứng rắn lại đẹp đẽ, lộ ra khí chất cao quý” liếc mắt là có thể nhận ra của Thái tử, Bùi Nhị trước mặt lại quá mức đẹp đẽ, nhìn không ra sau này là vai ác có khí chất đại quyền thần.

Không hiểu vì lý gì lại khiến Thẩm Tương Nghi nghĩ đến những cảnh nước non tươi đẹp đã từng được thấy.

Hình dáng xương cốt trong nét họa nhanh, da thịt nhuộm đẫm bởi màu thủy mặc ướt đẫm đầu bút.

Không ướt không khô, đậm nhạt thích hợp.

Dưới nét bút thoăn thoắt cả người sống động.

Thẩm Tương Nghi thầm nghĩ, dáng vẻ đứng đắn này của Bùi Nhị nhìn thế nào cũng không giống sẽ làm trò thông đồng với địch bán nước kia.

Vì thế nàng lại thông thiên nhìn lại nhân sinh của Bùi Nhị trong cuốn sách.

Không nghĩ đến thì không sao, vừa nhớ tới, Bùi Nhị ở trong sách kia chỉ có hai chữ—— khốn khổ.

Trong sách Bùi Nhị không chỉ là vai ác mà còn là nam phụ tiêu chuẩn yêu nữ chính đến tận cùng.

Nam phụ là gì?

Đó chính là nữ chính gặp nạn hắn cứu, nữ chính sinh bệnh hắn đút thuốc, nữ chính làm trời làm đất hắn dỗ, kết quả nữ chính muốn sống muốn chết cũng không yêu hắn.

Bùi Nhị ở Tây Bắc hăng hái tắm máu chiến đấu, Giang Ứng Liên lại ở trong thành Biện Kinh cùng Thái tử phong hoa tuyết nguyệt.

Kết cục cuối cùng nữ chính muốn thành thân với Thái tử, Bùi Vấn An nghe tin như thế quá đỗi tức giận trực tiếp đầu quân vào nước địch làm phản. Cuối cùng chưa kịp mang binh đánh ngược về kinh thành đã bị kẻ địch phục kích bỏ mình.

Cái chết này hơi qua loa, gậy cũng đánh ra một nửa, đều sắp đánh thắng rồi chủ soái lại đi thông đồng với địch bán nước, cuối cùng lại chết qua loa như thế.

Này giống như trong sách dùng một cái lý do buộc hắn phải chết “Hợp lý” vậy.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi nghìn chuyển vạn hồi, bốn phía cũng dần yên ắng.

Gió đêm thổi chầm chậm, bóng trúc dưới chân nhẹ nhàng lay động.

Bùi Nhị buông tay ra, hai người quan sát nhau, ai cũng không mở miệng trước.

Miệng Thẩm Tương Nghi phát khô, tay chân hơi luống cuống, không biết phải nói gì với Bùi Nhị, gặp phải tình huống như vậy cũng không thể không nói câu nào.

Ồ, trùng hợp quá, ngươi cũng ở đây nhìn lén?

Thẩm Tương Nghi đang rối rắm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ thay đổi kia của Thái tử, cẩn thận kéo góc áo hắn: “Bùi đại nhân, ngài thấy không?”

Bùi Nhị hơi nhíu mi, nhìn đầu ngón tay nàng kéo ống tay áo hắn, mười ngón thon thon, nhỏ xinh tinh tế, hắn như thể không để ý nói: “Nhìn thấy cái gì?”

Thẩm Tương Nghi đến gần nhỏ giọng: “Cả ngài, ngài nhìn thấy nàng ta cũng không có phản ứng gì à?”

“Ngươi nói... Phản ứng gì?”