Dinh Thự Rubik

Quyển 3 - Chương 5

Lần nữa tỉnh dậy.

Tôi thậm chí không có thời gian hít thở, vội lục tìm điện thoại của mình.

15:59.

Kịp, nhất định kịp.

Tôi run rẩy mở khóa màn hình.

"Thiết bị không thể nhận dạng vân tay của bạn, vui lòng thử lại."

"Thiết bị không thể nhận dạng vân tay của bạn, vui lòng thử lại."

Chết tiệt! Sao lại là lúc này chứ!

Tôi lo lắng đến mức đỏ cả mặt, cuống quít bấm vào màn hình để nhập mật khẩu.

Khoảnh khắc mở được máy, "15:59" kết thúc, qua "4:00".

Di động trượt khỏi tay rơi xuống chăn.

Tôi vò tóc. Tại sao? Tại sao lại không kịp chứ?

Tôi nhặt di động lên, ném ra ngoài.

"Tích" Có người quẹt thẻ để vào.

"Chuyện gì vậy?" Mạnh Du thiếu chút bị tôi ném di động trúng.

"Mạnh Du? Sao lại là cậu? Cái đó... Không phải tớ muốn ném cậu, tớ định gọi điện cho Hướng Vãn nhưng không được, ném điện thoại để trút giận thôi." Tôi không ngờ Mạnh Du sẽ quay về ký túc xá lúc này.

"Đừng ném di động, không lẽ cậu định cạp đất tháng này à?"

Đã lúc nào rồi, ai thèm tranh luận với cậu!

"Cậu có nhớ mỗi ngày Hướng Vãn đều lập bảng kế hoạch rồi dán lên bàn không, tớ về để xem kế hoạch của Hướng Văn." Mạnh Du thấy sắc mặt tôi như muốn ăn thịt người, vội bổ sung một câu nghiêm túc.

Có lý!

Tôi không khỏi xấu hổ, bản thân ở lỳ trong ký túc xá mà không nghĩ đến chuyện này.

"Thật ra do cậu đang trong vòng lặp nhiều nên dễ bỏ sót chi tiết này..." Mạnh Du nói, "Tớ đang ở gần ký túc xá nên về thử... A, tìm thấy rồi!"

Tuy Manh Du thường đấu võ mồm với tôi nhưng trong thời điểm này cậu ta vẫn quan tâm tâm trạng của tôi, vừa tìm manh mối vừa an ủi.

"Tớ sợ cậu ngốc quá, không tìm thấy còn lãng phí thời gian." Mạnh Du nói tiếp.

... Cảm động đúng là chuyện dư thừa mà!

Tôi xuống giường: "Tiểu Du Tử, nếu chắc chắn phải chết thì cậu tranh thủ nói nhiều đi."

"Buổi chiều đi học... KFC sau 3:50... Giờ này sao lại đi KFC?" Mạnh Du cầm đọc bảng kế hoạch.

"Có một quán KFC ngay trước cổng trường, chắc là hẹn ai đúng không nhỉ? Tớ nhớ năm ngoái Hướng Vãn từng kể cậu ấy đang yêu đương, có phải hẹn bạn trai không?"

Quan hệ giữa mọi người trong phòng chúng tôi khá tốt, nhưng không ai có tính hỏi cuộc sống đời tư của nhau. Tôi thật sự không biết Hướng Vãn đi đâu, cùng ai.

"Có thể kẻ gϊếŧ người là một người đàn ông, hơn nữa Hướng Vãn chắc là nạn nhân đầu tiên... Nhưng tại sao hắn lại gϊếŧ hướng Vãn? Còn khuya khoắt biến thành đến tìm chúng ta nữa!"

"Mâu thuẫn tình cảm thì sao? Hay là... Tranh chấp kinh tế? Hoặc là..."

Không đợi tôi liệt kê đầy đủ các chi tiết trong ngôn tình cẩu huyết, di động của Mạnh Du đổ chuông.

"Tâu bệ hạ, thần là Đạp Lạp Băng Ba Ban Đắc Bối Địch Bặc Đa Bỉ Lỗ Ông... (*)" Tiếng chuông khá đột ngột.

(*) Trích từ bài hát Đạt Lạp Băng Ba do ca sĩ Châu Thâm biểu diễn

Bạn học Mạnh Du! Người nên đổi nhạc chuông kỳ lạ là cậu đấy!

"Cô Ngô? Mọi người đang ở phòng học ở tòa 11 à... Em biết rồi, em đang ở ký túc xá với Vạn Di, bọn em đoán Hướng Vãn hẹn hò với bạn trai ở KFC trước cổng trường... Cái gì? Trần Hiểu Tình báo cảnh sát? Cũng không phải không thể, nhưng em cảm thấy việc này đã không thể dùng khoa học để giải quyết rồi... Vậy giờ bọn em qua đó... Vâng."

Hiện tại, trong phòng có năm người ngồi thành vòng tròn.

"Ở vòng lắp trước, thời gian của tôi cũng giống mọi người." Cô giáo Ngô phá vỡ sự yên lặng.

"Hướng Vãn gọi cho em 3:59, nhưng em vừa vào vòng tuần hoàn nên chưa kịp nghe điện thoại của cậu ấy." Hi Vũ cau mày, cô ấy cũng vào vòng lặp.

"Chúng ta cứ chờ cảnh sát giải quyết là được." Trần Hiểu Tình bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Chúng ta vừa chờ cảnh sát vừa làm gì đi, cũng không thể cứ lãng phí thời gian như vậy."

Tôi trải qua nhiều chu kỳ nhất, trong mỗi chu kỳ, rất nhiều chuyện vượt qua phạm trù khoa học đã xảy ra. Chỉ sợ gọi cảnh sát không phải cách thoát khỏi vòng lặp.

Dingling dingling... Di động của Trần Hiểu Tình đổ chuông.

"Tớ nhớ mình đã tắt âm rồi..." Trần Hiểu Tình lầm bầm.

Hai mắt tôi mở lớn.

Lần đầu tiên bị gϊếŧ, tôi cũng nhớ mình đã tắt chuông điện thoại vì sợ.

Nhưng thứ đó vẫn gọi điện được.

Trần Hiểu Tình lật điện thoại, hướng màn hình lên.

ID người gọi: Hướng Vãn. Thời gian 4:00.

Cửa phòng học vốn khóa trái lặng lẽ mở ra, "Hướng Vãn" đi về phía chúng tôi.

Trước khi chúng tôi hoàn hồn, cô Ngô đã giữ cổ tay "Hướng Vãn", hét lên: "Mấy em chạy đi!"

Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối mặt trực tiếp với con quái vật gϊếŧ người này.

Vốn dĩ ánh mắt của "Hướng Vãn" trống rỗng chợt tìm lại chút ánh sáng.

"Cô vốn là đồ dư thừa!" "Hướng Vãn" dễ dàng rút tay ra, dùng tốc độ không thể tin được bóp cổ cô Ngô.

Giọng của "Hướng Vãn" chính là giọng nam tôi nghe trong điện thoại.

Giọng vẫn bình bình, nhưng nghe mà rợn người.

Đây là chu kỳ thứ năm của tôi nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình khi nhìn thấy thứ gϊếŧ người đứng trước mặt.

Cô Ngô dùng tính mạng của mình để kéo dài thời gian, nhưng chúng tôi vẫn không thoát được.

Sức lực vô hình giữ tôi, buộc tôi phải đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Mạnh Du, Hi Vũ Và Trần Hiểu Tình đau đớn, cũng bất động như tôi.

"Hướng Vãn" quay sang nhìn Trần Hiểu Tình ở gần mình nhất.

"Ma quỷ! Tên sát nhân! Đồ biếи ŧɦái! Khốn nạn!" Trần Hiểu Tình nổi điên.

Thật ra tôi có thể hiểu sự tuyệt vọng của Trần Hiểu Tình lúc này.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới quyết định trong lòng tôi, lần sau vào vòng tuần hoàn nhất định phải bịt miệng cô ấy.

Nghe Trần Hiểu Tình mắng, "Hướng Vãn" thế mà dừng hành động gϊếŧ người.

"Mày báo cảnh sát đúng không?"

"Hướng Vãn" không gϊếŧ người mà dừng lại "nói chuyện phiếm" với chúng tôi, bầu không khí trở nên quỷ dị đến cực điểm.

"Cảnh sát sẽ xử lý mày!" Trần Hiểu Tình vẫn mạnh miệng, nhưng giọng nói đã run run.

"Mày tên Trần Hiểu Tình, mày nói có một tên đàn ông biếи ŧɦái đã gϊếŧ bạn của mày, hắn sẽ đến tòa nhà số 9 để tiếp tục gϊếŧ người, và mày đang trốn trong phòng 203 của tòa nhà số 11 đúng không?" Ánh mắt "Hướng Vãn" đã không còn vô hồn như lúc đầu, hắn thậm chí còn đang cười.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. "Người" trước mặt nói chuyện chẳng khác gì người bình thường, nhưng thời điểm gϊếŧ người, hắn lại cười như thể đang tận hưởng quá trình gϊếŧ chóc bình thường này vậy.

"Mày... Sao mày biết?" Trần Hiểu Tĩnh hoảng sợ.

"Bởi vì... Người nghe điện thoại báo cảnh sát của mày là tao."