Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 159: Mười đồng một hộp

Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

Tiểu Bảo nói:

- Nhất Vấn Lâu bây giờ là tổng bộ của Tân Giáo, cung phụng Nhân Hoàng.

Mồ hôi ướt đẫm mớ tóc hai bên và phía sau đầu của Lăng Sơn, đỉnh đầu hói cũng trở nên bóng loáng.

Gã cười gượng gạo:

- Tin tức đó thì giúp ích gì được cho ta kia chứ?

Tiểu Bảo nói:

- Có thể giúp được hay không đều tùy thuộc vào quyết định của đại thúc.

Nghe vậy trong lòng Lăng Sơn một mảnh hỗn loạn, sợ hãi, tức giận, mừng rỡ, lo lắng. Cổ họng của gã tuy rộng nhưng cũng không thể chứa được hết mớ câu hỏi đang muốn đồng loạt chạy ra ngoài.

Tuy rằng khi quyết định đến Vọng Thiên Thành thì Lăng Sơn đã chấp nhận cái chết để hoàn thành nguyện vọng của gã. Nhưng mà đối với kế hoạch này gã cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Bây giờ một con đường sống bỗng nhiên lại mở ra, làm sao gã có thể không xúc động cơ chứ?

Lăng Sơn cũng không hỏi vì sao Tiểu Bảo biết chuyện của gã bởi đối với Nhất Vấn Lâu, điều tra một tên tán tu không có gì là khó khăn.

Tiểu Bảo ra sức thuyết phục:

- Việc này đối với đại thúc chỉ có thể có lợi chứ không có hại.

Lăng Sơn ngồi phịch xuống ghế đá.

- Nếu có thể cứu được phu nhân, Lăng mỗ có chết cũng không hối.

Uy áp từ phía bốn vị trưởng lão Nhất Vấn Lâu tan biến. Mãng xà trườn đến cạnh Lăng Sơn, chẳng mấy chốc đã quấn quanh cổ của gã, đôi mắt nhắm lại, dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ của nó, một cặp vợ chồng đang cần mẫn nghiên cứu một viên đan dược có ấn ký hỏa diễm.

- Mỗi viên đan cứ như một tiểu thế giới vậy, thiếu một phần thì lập tức trở thành tro tàn, nhiều thêm một phần thì lại thành bùn nhão.

- Tướng công! Đó đã là viên Trường Sinh Đan cuối cùng rồi.

Nhìn nụ cười trên mặt hốc hác xanh xao của người vợ trẻ, nam tử ôm chầm lấy nàng rồi nói:

- Nàng đừng như vậy, ta nhất định sẽ tìm ra cách mà!

Nữ nhân vỗ về tấm lưng cao rộng luôn che chở cho nàng bấy lâu, chua sót cười:

- Lăng Sơn! Bao nhiêu năm nay huynh đã hi sinh quá nhiều vì muội rồi. Mỗi lần nhìn huynh muội vừa hạnh phúc lại vừa áy náy. Nếu lần này thất bại… sau này, huynh nhớ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt.

Lăng Sơn không nói gì nữa, chỉ dùng đôi tay siết chặt lấy thân hình của người mình yêu, rũ mắt che dấu sự tuyệt vọng bên trong đó.

Ngay lúc này bên ngoài cửa có tiếng rao thanh thúy của trẻ nhỏ:

- Há cảo đây! Há cảo nóng đây! Ai mua há cảo không? Tiên nhân há cảo đây!

Hai người giật mình bởi đêm đã khuya, huống hồ căn nhà nhỏ này nằm ở sâu trong Lam La Sâm Lâm, khu vực xung quanh đầy rẫy yêu thú.

Tiếng rao vẫn cứ vang lên đều đặn thế nhưng thần thức của gã lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kì ai ở bên ngoài.

- Chẳng lẽ là oan hồn?

Người vợ trẻ ném một lá bùa về phía cửa. Khi lá bùa chìm vào trong gỗ thì cả cánh cửa tỏa ra hào quang trắng muốt như sữa.

Lá bùa trừ tà của Thanh Hư môn rõ ràng không có tác dụng. Tiếng rao vẫn không ngừng lại.

- Tiên Nhân há cảo mới ra lò đây! Bánh mềm, thịt ngọt, thơm ngon mặn mà.

Dù sự việc quỷ dị, Lăng Sơn cũng không dám tấn công. Kẻ bên ngoài kia sâu không lường được, ra tay trước không những không được lợi mà còn có thể làm đối phương nổi giận.

Cánh cửa gỗ mở ra.

Đứng trước mặt đôi vợ chồng là một thiếu niên với đôi mắt đỏ tươi, áo quần ướt đẫm lấm lem bởi máu và bùn đất. Bên hông hắn có treo một cái đầu người dữ tợn, hai tay ôm một chồng hộp ngọc lớn nhỏ không đồng đều.

Hai người còn đang thẫn thờ thì thiếu niên lên tiếng:

- Đại thúc đại thẩm mua giúp con với. Há cảo tiên nhân ngon lắm.

Đầu óc của Lăng Sơn quay cuồng. Không biết vì sao gã lại tin rằng thiếu niên khủng bố này đơn thuần chỉ muốn bán há cảo.

- Một…Một hộp bao nhiêu tiền?

Thấy có người muốn mua, hắn vui mừng nói:

- Một hộp chỉ mười đồng thôi!

Đôi mắt đỏ tươi hi vọng giá này không quá mắc.

- Vậy ta mua hết.

Thiếu niên vui mừng nhưng đếm thấy mình không đủ bánh, ngần ngại nói:

- Con chỉ có thể bán cho đại thúc nhiều nhất ba hộp thôi, phần còn lại là để tặng cho người quen.

Lăng Sơn lấy 3 hộp bánh đưa cho phu nhân của mình rồi đặt lại hai xâu tiền.

- Tiểu tử ăn nhiều vào, trông ngươi còi cọc quá.

Đứa bé cười hì hì:

- Cảm ơn đại thúc đại thẩm. Đại thúc đại thẩm ăn ngon miệng.

Nói rồi nó quay đầu rời đi, bước chân vang lên tiếng bì bõm quái dị.



Ở trên một ngọn núi vô danh của dãy Tuyết Sơn, A Nhất mở mắt thức dậy sau một giấc mơ dài.

Bóng tối của thực tại lại khiến hắn cảm thấy an toàn.

Mấy hôm nay tiếng leng keng của Lục Đạo Tích Trượng càng ngày càng lớn nên hắn đã đặt nó ở trên lầu cao nhất, bản thân thì tập trung luyện đan ở lầu hai. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hắn lại nghiên cứu những món pháp bảo của Tịch Diệt Đạo Tổ.

Thỉnh thoảng, Lãnh Vân Khanh cũng phổ cập cho hắn những kiến thức cơ bản về trận pháp, phù lục, linh quyết…

Dĩ nhiên đối với những điều Lãnh Vân Khanh chỉ dạy, A Nhất không tin tưởng hoàn toàn.

A Nhất gom góp tất cả những món lỉnh kỉnh trên bàn đá rồi thu chúng vào nhẫn trữ vật, sau đó bước xuống tầng dưới.

Con mãng xà to lớn đón tiếp hắn.

- Chủ nhân! Sáng hôm nay Hỏa Hồn Thảo vừa kết quả. Chỉ tiếc là linh khí nơi này quá kém, chỉ dưỡng dục được đúng một quả mà thôi.

Lãnh Vân Khanh dâng lên cho A Nhất một chiếc hộp ngọc nhỏ bằng nửa bàn tay.

Hắn thu nó vào nhẫn trữ vật rồi hỏi nàng:

- Bây giờ là ban ngày hay ban đêm?

Lãnh Vân Khanh đã rất quen với câu hỏi này bởi ngày nào hắn cũng hỏi nàng, có khi một ngày hỏi đến hai lần.

- Lúc này đã là giữa đêm.

A Nhất bước ra khỏi cửa, ngồi xuống trước bậc thềm của chùa tháp. Mùi hương của thảo dược làm A Nhất nhớ lại một nữ nhân tốt bụng ở Lam Sương Thành.

- Cuộc sống của bá tánh Lưu Ly quốc có tốt không?

Lãnh Vân Khanh đặt một mâm trà nước bên cạnh hắn, trà được làm từ cánh hoa của Hỏa Hồn Thảo, không cần đun vẫn ấm áp.

Trong mắt của Lãnh Vân Khanh chứa một tia hận ý.

- Lưu Ly quốc dưới thời nhà Lãnh được coi là phồn thịnh nhất trong các triều đại. Cuộc sống của dân chúng rất tốt.

Cũng chính vì điều này mà nàng biết việc trùng hưng Vương gia là vô vọng.

A Nhất kể chuyện cũ:

- Trước kia, khi Lãnh Nhược Linh chỉ là một vị tiểu thư không hiểu chuyện, ta từng được gặp nàng ấy một lần.

Lãnh Vân Khanh bồn chồn. Nàng sợ A Nhất có giao tình với Lãnh Nhược Linh, sẽ đem nàng trở về trả cho bà ta.

Chưa kịp dò hỏi thì A Nhất nói tiếp:

- Lúc đó, nàng ta chỉ là một phàm nhân, thân thể suy nhược.

Lãnh Vân Khanh quỳ xuống cạnh A Nhất, châm cho hắn một ly trà.

- Bà ta sống được đến giờ là nhờ đan dược của Thiên Nguyên Tông.

A Nhất lắc đầu:

- Đan dược của tu sĩ, phàm nhân nào có thể nói dùng là dùng. Trường Sinh đan không thể kéo dài thọ nguyên. Trú Nhan Đan không được dùng quá ba viên.

Vị trà ngọt lịm đọng lại rất lâu trong miệng A Nhất.

- Nàng ta sống lâu vậy hẳn là do ta.

Giấc mơ vừa rồi đã làm cho hắn nghĩ ra được rất nhiều chuyện.

Nghe A Nhất nói vậy Lãnh Vân Khanh càng cảm thấy mình đã theo đúng người.

- Chủ nhân pháp lực vô biên!

Ước mơ được gia nhập Kinh Hồng Môn của nàng cũng hoàn toàn tan biến. So với ác quỷ có thể khiến cả đại lục chao đảo, một Kinh Hồng Môn không đáng được nhắc đến.

A Nhất cảm thấy có người để tâm sự cũng không tệ, tốt hơn hẳn so với những âm thanh ma mị luôn lải nhải những việc tối nghĩa và điên rồ.

Nam tử mù đứng dậy, cười nói:

- Ngươi dẫn ta đến Lam Sương Thành một chuyến được không? Ta muốn hỏi cố nhân một chuyện.