Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 153: Tái ngộ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

***

Nhìn thấy bóng lưng của hư ảnh, một cảm giác không ổn dâng trào trong lòng nữ nhân.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại quay đầu nhìn vào bên trong tháp đá.

Bên trong, A Nhất mở mắt nhìn nàng.

Nàng thấy được nó, con quỷ bên trong đôi mắt mù lòa. Con quỷ đó bây giờ còn dữ tợn hơn lần đầu tiên nàng gặp hắn gấp trăm lần.

Lãnh Vân Khanh như bị điện giật, nhanh quay đầu đi, bàn tay run rẩy lấy ra một mớ đan dược bỏ hết vào miệng, bắt đầu thổ nạp linh khí, cố gắng hồi phục cơ thể được chút nào hay chút đó, đôi mắt của nàng nhìn về phía Triệu Duệ, hi vọng hắn có thể trì hoãn chút thời gian.

Về phần đại tướng quân Triệu Duệ đang đối mặt với Đệ Nhất Thánh, người chết trên tay hắn nhiều đếm không xuể, hắn dĩ nhiên sẽ không sợ một hư ảnh.

- Giả thần giả quỷ!

Nói rồi, viên ngoại đan được cấy trong tâm thất của hắn quay tròn, nguyệt đao rời vỏ, lưỡi đao mỏng như cánh ve, nhanh chóng bổ dọc xuống từ đỉnh đầu của Đệ Nhất Thánh.

Ảo ảnh không thể điều khiển pháp bảo, thứ điều khiển pháp bảo là thần thức và linh khí. Chỉ cần không phải là ảo ảnh, hắn tin tưởng nguyệt đao của hắn có thể chém đứt hết thảy.

Đao ý chỉ có thể dùng một chữ tuyệt để diễn tả.

Đáng tiếc cho hắn, Đệ Nhất Thánh không phải do linh khí tạo thành. Nó cũng chẳng có thần thức. Nó chỉ là một ảo ảnh do Vạn Thánh Kinh tạo dựng.

Còn vì sao nó lại có thể tồn tại độc lập ngay cả khi A Nhất không niệm Vạn Thánh kinh, lại còn có thể khống chế Lục Đạo tích trượng thì sợ rằng ngay cả Tịch Diệt đạo tổ, người sáng tạo ra Vạn Thánh Kinh cũng không thể trả lời được vấn đề này.

Nguyệt đao dễ dàng lướt dọc Đệ Nhất Thánh.

Lại nói khi Triệu Duệ vừa động thủ thì Đệ Nhất Thánh cũng ra tay.

Lục Đạo tích trượng rung nhẹ, một tiếng chuông vỡ òa bên tai Triệu Duệ. Đao chém xuống theo bản năng xong thì đầu óc của gã cũng quay cuồng, ngã nằm xuống đất.

Gã cố chống tay đứng dậy nhưng mặt đất dưới tay gã lại nhão nhoẹt như không khí. Trong mắt người ngoài thì vị đại tướng này đang nằm ngửa, hai tay và hai chân hướng lên trời cứ quơ mãi không ngừng.

Hầu Diễn thấy thế, âm thầm thở phào may mắn. Nếu lúc nãy lão không chần chờ mà ra tay thì bây giờ người nằm trên đất kia nhất định là lão.

Đến lúc đó chỉ bằng vào Triệu Duệ hữu dũng vô mưu thì nhiệm vụ của bọn họ nhất định sẽ thất bại.

Lão vừa định lên tiếng phân trần thì vị công chúa ở sau lưng Đệ Nhất Thánh đã lao về phía lão.

Nữ nhân rõ ràng là đang bị thương, nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả lúc bị hai người lão truy đuổi, cũng không biết nàng ta lấy khí lực từ nơi nào.

Thầm than không ổn, Hầu Diễn xiết chặt hai viên bi sắt trên tay, ngoại đan bên trong tâm thất quay nhanh, phun ra một tia độc tố chạy dọc cánh tay rồi bám lấy bi sắt.

Tuy nhiên, ngoài sức tưởng tượng của lão, công chúa không phải ra tay tấn công mà là ngã nhào dưới đất, túm chặt lấy chân lão.

- Hầu... Hầu... nguyên... nguyên... soái! Chúng...

Hai hàm răng của nàng cứ va lập cập vào nhau khiến nàng khó nói nên lời. Nàng mở to đôi mắt tràn đầy nhiệt lệ tỏ ý cầu xin.

Nàng hối hận mình đã chạy trốn đến nơi này, bây giờ nàng chỉ muốn theo Hầu Diễn trở về Lưu Ly quốc. Trở về là chết, nhưng nếu ở lại đây, kết quả sẽ còn thê thảm hơn cả cái chết.

Hầu Diễn ngẩn người, mọi việc vượt qua khỏi suy tính khiến lão lúng túng. Một tiếng thở dài vang lên từ bên trong chùa tháp.

Cửa chính điện mở toang, một thanh niên cao gầy xuất hiện, dáng dấp y hệt hư ảnh đang cầm tích trượng.

Trên mặt A Nhất đeo một chiếc mặt nạ gỗ.

Thiên Âm chi hồn dĩ nhiên từ lâu đã biết sự xuất hiện của ba người này thế nên A Nhất đã sớm trốn vào tháp rồi lập tức ẩn thân. Việc ở bên ngoài hắn vốn hoàn toàn không muốn nhúng vào.

A Nhất biết nữ nhân này chính là công chúa Lãnh Vân Khanh. Hắn chưa hiền lương đến mức đi cứu giúp người hãm hại Âm Ảnh tông, biến hắn thành kẻ không nhà.

Khổ nỗi Lục Đạo tích trượng lại không chịu ở yên một chỗ, cứ phải lao ra cứu nhân độ thế.

A Nhất thầm hối hận: ‘Tại sao ta lại đem nó theo chứ?’

Nhưng nghĩ lại, nó dù gì cũng là lòng hảo tâm của Diêm Đế A Ngưu, hắn không thể không nể mặt.

Sau khi lộ mặt, việc đầu tiên hắn làm là nói một câu cầu tình cho nữ nhân, để thỏa mãn Lục Đạo tích trượng.

- Tại hạ biết thịt tiên nhân rất thơm, rất ngon. Thế nhưng mà trời cao có đức hiếu sinh. Xin hai vị hãy buông tha cho nữ nhân này.

Nghe A Nhất nói, trái tim của Lãnh Vân Khanh cứng đờ như muốn ngừn đập.

"Hắn muốn ăn thịt ta."

Cũng khó trách nàng có suy nghĩ như vậy. Trong ba người, hai người kia là phàm nhân được ghép ngoại đan. Chỉ có nàng có linh căn, có ngộ tính nên đã đạt đến Thần Thông cảnh, cũng có thể coi là một tiên nhân.

Vị công chúa này muốn đứng dậy, muốn trốn chạy, thế nhưng đôi chân của nàng đã không còn sức lực.

Lãnh Vân Khanh bám chặt lấy chân của đại nguyên soái Hầu Diễn, cứu tinh cuối cùng của nàng.

Chỉ là phàm nhân không thể làm trái lệnh Nhân Hoàng. Dù có gắn thêm vài viên ngoại đan nữa vào người thì lão cũng chỉ là một phàm nhân không có linh căn, không thể tu hành, không thể trường sinh bất tử.

Ngoại đan cũng chỉ có thể giúp những phàm nhân may mắn khống chế pháp bảo mà thôi.

Lão cúi người phục tùng:

- Tiểu nhân đã rõ.

Bên phía kia, Triệu Duệ đang nằm dưới đất cũng lên tiếng:

- Tiểu nhân đã rõ.

A Nhất quay mặt về phía Lãnh Vân Khanh. Tuy mặt nạ gỗ đã che đi đôi mắt mù lòa, nhưng lại càng khuếch đại sự khủng bố của A Nhất trong lòng nàng.

Mặc cho nữ nhân cố nghiến, hai hàm răng vẫn cứ va vào nhau lập cập không ngừng.

A Nhất tháo mặt nạ, nhíu mày nhìn Lãnh Vân Khanh rồi hỏi:

- Tại hạ thật đáng sợ đến vậy sao?

...

Lời tác giả:

Tại hạ có vẽ bản đồ Huyền Không đại lục. Bản đồ thô sơ, mong quý vị độc giả đừng chê cười.