Ước Nguyện Duy Nhất Em Vẫn Còn Thích Anh

Chương 3+4

CHƯƠNG 3: “LÀ TÔI, ĐÁNG KINH NGẠC LẮM SAO”.

Cô không biết mình đã dùng bao nhiêu dũng khí để áp chế tất cả sự rụt rè và suy nghĩ lung tung trong lòng, rồi nở nụ cười rạng rỡ với mọi người, nói ra những lời này như không có chuyện gì xảy ra.

Cô muốn có thể thẳng thắn thật lòng biết bao, nhưng thân thể lại gượng gạo và cả trái tim đau thắt từng cơn. Chỉ có anh khi nghe Nam Tửu nói như vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

“Sao còn chưa quay lại?” Một giọng nói mềm mại ngọt ngào truyền đến, còn có chút bối rối.

“Tớ chờ cậu đã lâu rồi.”

Khoảnh khắc Mạnh Tử Diệu nghe thấy giọng nói đó, trái tim anh ta như lỡ một nhịp, trong đầu chỉ vụt qua một suy nghĩ, toang rồi. Liễu Y Y đi tới, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi, khi nhìn thấy người đang đứng ở đó, ánh mắt cô ta khẽ động một chút, sau đó lại ra vẻ kinh ngạc dụi mắt lại.

“Phải không đó, Nam Tửu?"

Nam Tửu liếc nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, mặc váy hàng hiệu, lớp trang điểm nhẹ nhàng vừa phải, khí chất dịu dàng và xinh đẹp. Bất quá khoảnh khắc Nam Tửu nhìn thấy Liễu Y Y, thứ đầu tiên xuất hiện trong trái tim cô chính là đêm mưa lạnh giá đó, người phụ nữ trước mặt xuyên qua thời gian đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, trên đôi môi đỏ mọng mang nụ cười đắc thắng chói mắt. Những lời nói chứa đầy sự giễu cợt và khinh bỉ vô hạn dường như biến thành lưỡi kiếm sắc bén nhất thế gian, đâm thẳng vào trái tim vốn đã vụn vỡ của cô. Cô là một trò đùa, vì vậy, cô đã hoàn toàn thua khi rơi vào vũng bùn lầy đó mà chẳng thể vực dậy nữa. Lúc này, giọng nói dịu dàng giả vờ ngạc nhiên của người phụ nữ trùng lặp với đêm mưa băng giá năm đó. Ánh mắt Nam Tửu khẽ động, ánh mắt hiện lên ý cười, giống như một khắc nở rộ cuối cùng của hoa đào, dường như có thể thiêu đốt người ta.

"Là tôi, sao nào, đáng kinh ngạc lắm hả?"

"Tất nhiên tôi không có ý đó." Liễu Y Y trả lời với vẻ mặt bình thường, cô ta bước từng bước nhỏ đến bên Hàn Cận Yến, giọng điệu của vẫn rất dịu dàng và tự nhiên, giống như câu hỏi của một người bạn gái ngay thẳng.

“Cận Yến, Nam Tửu đến rồi, sao cậu không nói gì?”

Hàn Cận Yến không thèm để ý tới Liễu Y Y dù cho cô ta đang đến gần, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nam Tửu chưa từng rời đi dù là một khoảnh khắc, anh hừ lạnh, giọng nói có vẻ lạnh lùng: "Tớ có thể nói gì đây?"

Nói cái gì, nói rằng tám năm trước, cô đã đích thân… Hàn Cận Yến miễn cưỡng kìm nén những suy nghĩ trong lòng, mọi thứ kết thúc quá đột ngột. Nam Tửu vội chớp chớp mắt, như thể việc đó sẽ làm giảm đi sự đau nhức trong hốc mắt của cô, cô nhìn họ sánh vai bên nhau, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, giống như một đôi trai tài gái sắc, giống như một cặp đôi thần thoại vô cùng xứng đôi. ‘Cận Yến’, cách gọi thân mật như một cặp đôi. Ừm, có lẽ ngay từ đầu nó nên là như vậy, nếu cô không dính dáng đến Hàn Cận Yến, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu? Cũng đúng, càng nghĩ tim càng đau, nụ cười hạnh phúc càng miễn cưỡng, suy cho cùng cuộc đời quá cay đắng, không cười thì còn cay đắng hơn. Vậy tại sao ngay từ đầu cô lại muốn tranh giành quyền lợi của mình? Chỉ một lần, chỉ một lần nỗ lực chăm chỉ để đạt được những gì mình muốn trong cuộc sống, kết quả, bị phá nát toàn bộ.

*** 3 ***

CHƯƠNG 4: VÌ AI MÀ Ở LẠI, CHỈ MONG ĐIỀU DUY NHẤT EM CÒN THÍCH ANH.

"Tửu Tửu, chiếc đồng hồ cậu đang đeo này trông giống như phiên bản giới hạn mới được tung ra của nhãn hàng S phải không."

Liễu Y Y đã đến bên cạnh Nam Tửu, cô ta mỉm cười quyến rũ như một bông hoa trắng tinh khiết như thể cô ta không rõ có chuyện gì xảy ra.

"Xem ra cậu rất thích nhãn hàng này hả Tửu Tửu, đáng tiếc là nhãn hiệu nổi tiếng không mua nổi nên đành phải mua hàng nhái."

Nam Tửu kéo khóe môi dưới, cô nhìn Liễu Y Y đang nở nụ cười khinh bỉ, mặt không thay đổi, chỉ mím môi cười.

"Vừa hay tôi cũng có." Cô ta duỗi tay, xoay chuyển chiếc đồng hồ trên cổ tay, để lộ logo có chữ S.

"Nhãn hàng này, đây là sản phẩm độc quyền thương hiệu duy nhất, khắc những chữ cái trên phiên bản gốc."

"Thật sao." Nam Tửu không có hứng thú nói chuyện với Liễu Y Y, có thể là vì Hàn Cận Yến và một số bạn học đang ở đây, cô không muốn làm mọi thứ trở nên quá xấu hổ.

Hàn Cận Yến cau mày, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, toát lên vẻ lạnh lùng. Anh siết chặt túi áo, ngay cả khớp ngón tay cũng có chút trắng bệch, có lẽ là do l*иg ngực quá căng, mạch máu như bị bông gòn bóp nghẹt nên hô hấp có chút khó khăn, anh kéo lỏng cà vạt bước sang một bên, Mạnh Tử Diệu vội vàng đi theo.

"Cậu không nói với tớ rằng Liễu Y Y cũng ở đây." Hàn Cận Yến cụp mắt xuống nói nhỏ.

Sau tám năm hôm nay là ngày đầu tiên anh từ nước ngoài trở về, anh đồng ý lời mời của Mạnh Tử Diệu, nhưng anh không ngờ rằng… Mạnh Tử Diệu cười ngượng hai tiếng.

"Đều là bạn cùng lớp..."

"Ừm, quay lại phòng đi?"

Hàn Cận Yến nghe thấy bầu không khí ồn ào xung quanh lại khó chịu, anh cau mày hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ quay lại đây một lần nào nữa, nhưng… Đôi mắt vô cảm, đồng tử sẫm màu của anh dường như ẩn chứa một sự lạnh lùng không thể tan biến, nó vẫn nhằm về phía Nam Tửu, im lặng khoảng một hoặc hai giây, sau đó vẫn thờ ơ đi về phía phòng bao. Mạnh Tử Diệu thấy vậy, biết rằng anh đã đồng ý, anh ta nhanh chóng vẫy tay với những người khác. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đẹp của Liễu Y Y khẽ lóe lên, sau đó cô ấy nói với Nam Tửu một câu đi trước rồi vội vàng theo sau. Hôm nay gặp được Hàn Cẩn Yến, không phải chuyện dễ dàng, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội này. Đi được mấy bước, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó đưa tay vén tóc, quay đầu về phía Nam Tửu, lại cười khinh một cách khéo léo, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ tựa như ngày xưa. Nam Tửu nhìn thấy như vậy, cảm giác bản thân như đang xem một trò hề. Cô trầm mặc một lúc rồi khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay trắng nõn của cô tùy ý xoay chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, đó là kiểu dáng màu trắng bạc, tạo cho người ta cảm giác sang trọng và đắt tiền. Và ở phía sau, là logo chữ S nhỏ rõ ràng. Sau khi Hàn Cận Yến trở lại phòng bao, bầu không khí một lần nữa được hâm nóng bởi những người trong phòng, dường như mọi người đều đã quên chuyện vừa xảy ra, họ ăn uống và ca hát vui vẻ. Liễu Y Y cầm một ly rượu vang đỏ trên tay, nở nụ cười quyến rũ, cô ta ghé sát vào người đàn ông lãnh đạm đang ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu làm nũng.

"Cận Yến..."

Có lẽ chẳng ai có thể từ chối vòng tay của mỹ nữ, nhưng người đàn ông ấy vẫn luôn thờ ơ lạnh lùng, anh giơ tay lên một cách vô cảm, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cốc, tránh né sự tiếp cận của Liễu Y Y, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng lên, nhẹ nhàng nói.

"Tớ đi vệ sinh."

nụ cười trên mặt Liễu Y Y đông cứng lại.

*** 4 ***