Hành lý được gửi ở đây, có Dương Gia Bắc đi cùng nên không cần xác minh thân phận. Lúc trò chuyện, đối phương còn hớn hở hỏi: “Bạn gái à?”
Dương Gia Bắc khựng lại: “Không phải.”
“Hàng xóm.”
Hai chữ sau thì không đúng.
Vốn không còn là hàng xóm từ mười mấy năm trước rồi.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Tống Mạt khách sáo chào tạm biệt anh rồi gọi điện cho bố. Đầu dây bên kia vẫn ồn ào, phải nói một lúc Tống Mạt mới hiểu. Tối nay bố cô tăng ca đột xuất, bảo cô tìm chỗ nào đó ăn tạm bữa tối rồi hai tiếng nữa hẵng đi gặp ông sau.
Dương Gia Bắc đứng bên cạnh, trên đường không có tuyết mà tuyết đã bị gạt ra hết lề đường, còn bị người ta giẫm lên trông vừa ướt vừa bẩn. Anh đạp tuyết đến gần, nói bằng chất giọng trần thuật chứ không phải câu hỏi: “Tối nay chú Tống phải tăng ca đúng không?”
Tống Mạt quay mặt lại: “Sao anh biết.”
Dương Gia Bắc: “Lúc rảnh rỗi thường tới chỗ chú ấy ăn cơm nên biết.”
Tống Mạt: “À.”
“Bao giờ chú ấy gặp cô?”
Tống Mạt giơ cổ tay lên xem giờ: “Hai tiếng sau.”
“Đi thôi.” Dương Gia Bắc nói, “Dẫn cô đi ăn trước.”
Tống Mạt: “Không cần phiền anh…”
Chưa kịp nói hết câu, Dương Gia Bắc đã xách hành lý của cô lên. Sức anh lớn, xách chiếc vali to kềnh mà trông như xách gà con vừa mới nở: “Tiện đường.”
Tống Mạt định phản bác lại, mình còn chưa nói đi đâu sao anh đã bảo là tiện đường rồi?
Cơ mà ngẫm lại thì cũng chẳng cần thiết. Tống Mạt đã xem nhẹ thời tiết ở đây, một chiếc áo khoác dạ có thể chống chọi được với gió lạnh ở Bắc Kinh nhưng ở đây thì chỉ có thể đảm bảo cô không bị chết rét được thôi. Trên xe Dương Gia Bắc có áo khoác nhưng mỏng hơn, chắc dùng để mặc khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Anh mặc chiếc áo đó, còn áo khoác dày thì vẫn để Tống Mạt mặc.
Tống Mạt không hề thấp, đi chân trần thì vừa tròn mét bảy, nếu đi giày thì khoảng mét bảy ba, bảy tư. Nhưng đứng trước mặt Dương Gia Bắc, anh vẫn phải cúi mặt xuống nhìn.
Đối với anh, Tống Mạt cao mét năm, mét sáu hay mét bảy đều chẳng khác gì nhau.
Sau khi chia tay và chuyển đi, Tống Mạt hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Dương Gia Bắc.
Tống Mạt chỉ biết anh ở Cáp Nhĩ Tân, biết anh trở thành một cảnh sát nhân dân đúng như ước nguyện thời niên thiếu, chỉ biết anh sống khá tốt…
Chỉ vậy thôi.
Cảnh đêm mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân thật sự đẹp vô cùng. Dương Gia Bắc không nói câu nào, cũng không hỏi Tống Mạt ăn gì mà đi thẳng đến một quán ăn gia đình bình thường, mặt tiền không lớn nhưng được cái sạch sẽ. Hai người tìm một chỗ gần lò sưởi rồi ngồi xuống. Không cần nhìn menu, Dương Gia Bắc đã gọi luôn ba món: thịt lợn xào nước tương, cà tím xào khoai tây và ớt xanh, cuối cùng là gà hầm nấm.
Tống Mạt cầm đôi đũa dùng một lần bà chủ quán mang tới lên, còn chưa bóc ra đã nghe thấy Dương Gia Bắc kêu: “Đợi chút.”
Tống Mạt ngẩng đầu nhìn anh.
Dương Gia Bắc chẳng nói chẳng rằng mà đi ra ngoài. Cách một lớp kính, Tống Mạt thấy anh bước vào siêu thị mini bên cạnh. Một lúc sau, anh cầm thứ gì đó về, nói với bà chủ mấy câu rồi đi vào bếp.
Cho tới khi ngồi xuống, anh đưa cho cô một đôi đũa mới tinh vừa được tráng qua nước ấm.
Tống Mạt chần chừ nhận lấy.
Cô nói: “Cám ơn anh.”
Dương Gia Bắc thật sự đã thay đổi rất nhiều, dường như giữa anh và Tống Mạt chẳng có chuyện gì để nói. Sau khi đồ ăn và cơm nóng được mang lên, anh bóc đũa dùng một lần ra rồi ăn luôn.
Tống Mạt cũng ăn. Cô chọn hãng hàng không giá rẻ, trong suốt chuyến bay chỉ được phát đồ ăn một lần, suất ăn cũng ít. Sau một hồi lăn lộn, đồ ăn đã sớm tiêu hoá sạch. Món gà hầm nấm nóng hôi hổi, món này làm từ gà mái già, nước dùng cũng rất thơm. Nấm không phải nấm bình thường mà là nấm mật ong mọc trên núi Đại Hưng. Gà được nấu chín và thấm đẫm hương vị, không cần quá nhiều gia vị hay kỹ thuật nấu cầu kỳ, vẫn giữ nguyên được mùi vị đặc trưng của chính các nguyên liệu ấy.
Hễ nhắc tới ẩm thực vùng Đông Bắc, người ta lại nói đến thịt nướng BBQ, như kiểu người Đông Bắc ngày nào cũng ăn thịt vậy. Thực ra thì không phải, vùng Đông Bắc phì nhiêu rộng lớn, băng tuyết dồi dào, lúa chín mỗi năm một vụ, những gì mọc lên ở nơi này đều là tinh hoa cả.
Món thịt lợn xào nước tương cũng tương tự, những chiếc bánh nướng mỏng làm từ bột mì, thịt lợn thì thái mỏng rồi được rưới nước sốt đậm đà, bên trên là hành lá và dưa chuột. Lấy một chiếc bánh nướng, bỏ thịt vào rồi cuộn lại, cắn hai miếng là hết. Hai người ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói gì. Trong lúc ăn Dương Gia Bắc có gọi bà chủ một lần để gọi thêm bát canh trứng.
Bát canh gọi cho Tống Mạt ăn, cô suýt thì bị nghẹn.
Dương Gia Bắc ăn rất nhanh, chắc do liên quan đến nghề nghiệp, không phải kiểu ăn ngấu ăn nghiến mà là nhanh và sạch sẽ, mặt không biểu cảm gắp thức ăn vào miệng liên tục.
Anh còn nhìn Tống Mạt một cái rồi ăn hết hơn nửa mâm, như kiểu lấy cô làm đồ nhắm vậy.
Đợi Tống Mạt ăn khá no rồi, Dương Gia Bắc mới hỏi: “Lần này về quê có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Tống Mạt chậm rãi đáp: “Ông nội sắp giỗ đầu nên tôi về thăm ông… Chú Ba cũng bảo thuận đường thì về cùng bố luôn.”
Dương Gia Bắc: “Cũng nên về.”
Tống Mạt cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay: “Nghe chú Ba nói, ngày ông nội hạ táng, anh đã giúp đỡ rất nhiều.”
Dương Gia Bắc: “Chuyện tôi nên làm mà.”
— Nên làm?
Nên làm chỗ nào?
Dương Gia Bắc của bảy năm trước còn có tư cách nói những lời này vì trong mắt người lớn, anh được ngầm thừa nhận là bạn trai của Tống Mạt.
Khi đó trong khu nhà Tống Mạt ở chỉ còn lác đác vài hộ gia đình, bố cô lại ra ngoài làm thuê, hàng năm không ở nhà. Ông nội Tống Mạt thì ở cùng với chú Ba, chân cẳng ông không tiện, có lòng nhưng không có sức chăm sóc cô.
Dương Gia Bắc qua thăm Tống Mạt vài lần, anh lo cô ở chỗ này một mình không ổn. Ở đây công nhân thất nghiệp nhiều nên cũng lắm chuyện linh tinh. Anh lớn hơn Tống Mạt vài tuổi, đã từng chứng kiến cảnh những công nhân bị sa thải lẳng lặng đạp xe quanh nhà máy, cũng từng nghe bố mẹ kể là mùa đông bọn họ còn không có tiền để sưởi ấm, đáng thương vô cùng…
Sợ nhất cảnh đói quá hoá liều.
Cô chỉ là một cô bé mới lớn, sống một mình thật sự rất nguy hiểm.
Dương Gia Bắc bàn với bố mẹ mình, sau đó thương lượng với ông nội Tống Mạt và gọi điện cho bố cô, cuối cùng quyết định sẽ dẫn Tống Mạt tới nhà mình ở. Dương Gia Bắc chuyển vào căn phòng nhỏ phía sau, nhường căn phòng đầy đủ ánh sáng và có lò sưởi của mình cho Tống Mạt.
Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, các món ăn do chính tay Dương Gia Bắc và bố anh nấu, thịt lợn xào nước tương, thịt kho trứng, cà tím xào khoai tây, gà hầm nấm, rau củ trộn,…
Một bàn đầy thức ăn chiêu đãi cô.
Ban ngày bố mẹ không ở nhà, Dương Gia Bắc và Tống Mạt cùng nhau học bài, chơi game, xem phim, rồi lại dính lấy nhau, và cũng lấp đầy cô. Tống Mạt vừa khóc vừa hôn anh, mà lại sợ anh dùng sức, thế là câu lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi, tối qua mấy món đó đều do anh làm sao? Em thấy thịt xào nước tương và gà hầm nấm là ngon nhất…
Dương Gia Bắc cười.
Hai món đó đều do anh làm.
Tống Mạt cầm chiếc bánh cuối cùng lên, kẹp cùng dưa chuột và thịt lợn rồi yên lặng ăn hết.
Dương Gia Bắc thích nấu cơm, miếng đầu tiên và miếng cuối cùng luôn luôn nhường cho cô.
Thói quen này đến tận bây giờ vẫn còn.
Ăn xong thì cũng tới giờ, Dương Gia Bắc chở Tống Mạt đến nhà hàng chỗ bố cô đang làm. Ông Tống không nói gì nhiều với con gái, bản thân ông chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, hiện tại đang ở ký túc xá dành cho nhân viên nhà hàng.
Tống Mạt chẳng mong chờ bố mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà chỉ bàn bạc với ông xem mai về quê lúc mấy giờ.
Cô đã đặt khách sạn cho mình rồi.
Trong suốt cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, lúc ông Tống trông giống người cha thực thụ nhất là khi sắp nói lời tạm biệt, ông nói với Dương Gia Bắc một câu: “Tiểu Mạt Lị nhà chú giao cho cháu nhé, làm phiền cháu rồi.”
Tống Mạt nói: “Bố nói gì vậy? Bọn con chia tay lâu rồi mà.”
Ông Tống: “Ôi cái con bé này…”
Rồi nhờ Dương Gia Bắc đưa Tống Mạt về khách sạn.
Cũng may đường không xa, chưa đến 7 km. Đến cửa khách sạn, Tống Mạt cởϊ áσ khoác của Dương Gia Bắc ra rồi xuống xe. Dương Gia Bắc mở cốp xe lấy hành lý, còn chưa đặt xuống đất đã nghe thấy Tống Mạt vui mừng chào ai đó: “Lão Chung? Sao cậu lại ra đây?”
“Rảnh quá ấy mà, sợ cậu không tìm thấy chỗ…”
Giọng nam trẻ trung khiến Dương Gia Bắc đơ ra, cộp một tiếng, anh đóng cốp xe lại, xách vali Tống Mạt lên rồi híp mắt nhìn người nọ. Người đàn ông mặc áo khoác lông mà nâu nhạt đứng trước mặt Tống Mạt, không cao lắm, đỉnh đầu Tống Mạt cao đến lông mày cậu ta, được cái trắng trẻo sạch sẽ, kiểu có thể hạ gục chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Chung Nhạc chủ động đi tới, cười hỏi: “Anh đây là?”
Dương Gia Bắc đứng bất động nhìn Tống Mạt bên cạnh: “Cô ấy gọi tôi một tiếng anh trai.”
Quả đúng là vậy, nhưng bình thường Tống Mạt hay gọi anh là anh Gia Bắc, chỉ gọi “anh trai” vào vài thời điểm đặc biệt, ví dụ như khi muốn chậm một chút hay là nhẹ một chút. Đều là anh trai, anh nào cũng là anh mà.
Tống Mạt nói: “Tiện đường ấy mà.”
Chung Nhạc cười: “Anh ạ, làm phiền anh tiện đường…”
Dương Gia Bắc nắm chặt tay cầm vali, nheo mắt nhìn Tống Mạt đang cúi đầu.
“Không tiện.” Anh nói, “Tôi cố ý đi hơn 10 km để đưa cô ấy về đây.”