Đêm đó.
Trên con đường núi quanh co, một chiếc Bentley màu đen chạy đều đều.
Ban đêm, sương mù buông xuống, trên sườn núi có một biệt thự phát ra thứ ánh sáng duy nhất, lẻ loi đứng trong làn sương mù dày đặc, như thể nó bị thế giới bỏ rơi.
Thời Diên ngồi ở ghế sau cau mày nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.
“Bình thường anh ta sống ở đây?”
Chu Cảnh Lâm trả lời: “Không, chỉ thỉnh thoảng ông chủ Bùi mới trở về, hầu hết thời gian là ở công ty hoặc khách sạn.”
Biệt thự này xung quanh đều là núi, còn cách xa nội thành ở quá xa, lúc đầu, Chu Cảnh Lâm không hiểu tại sao anh lại mua nhà ở một nơi như vậy.
Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy tốc độ của Bùi Kỵ trên đường về nhà thì liền hiểu ra.
Bởi vì con đường núi dài và quanh co này rất phù hợp để đua xe.
Chu Cảnh Lâm không dám nói ra những lời này, thấy Thời Diên không có ý định tiếp tục đặt câu hỏi, nên anh đã thức thời ngậm miệng.
Cuối cùng, Bentley từ từ dừng lại ở cửa biệt thự.
Cánh cửa của biệt thự đóng hờ, Thời Diên đẩy cửa đi vào.
Đi qua huyền quan thì đến phòng khách, cả căn phòng bố trí đơn giản với tông màu lạnh, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
*Huyền quan: chỗ để thay giày.
Không có ai.
Trong phòng khách im ắng, chỉ có một cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
Thời Diên đi qua cánh cửa đó, đi hết con đường nhỏ của khu vườn, một bể bơi xuất hiện trong tầm mắt.
Vừa lúc mây mù tản ra, ánh trăng sáng soi xuống mặt bể.
Thời Diên ngây ngẩn cả người.
Nói là bể bơi cũng không chính xác.
Bởi vì nước trong bể bơi đều trong vắt, nhưng trước mắt…
Là màu đỏ.
Màu đỏ chói mắt làm Thời Diên không khống chế được liên tưởng đến một loại chất lỏng, giống như là biển máu.
Trên mặt cô lập tức không còn chút huyết sắc, ngay lúc cô đang hoảng hồn, một bóng người mạnh mẽ nhô lên khỏi mặt nước.
“Bang” một tiếng, nước trong bể bắn tung tóe, mạnh mẽ kéo tinh thần Thời Diên trở lại.
Cô ngước mắt lên, thấy một thân hình cao lớn.
Anh để trần nửa người trên, đường cong trên lưng hiện lên rõ ràng, màu da trắng bệch như bị bệnh. Trên lưng còn có vài vết sẹo dữ tợn làm tăng thêm chút vẻ đẹp hoang dã.
Ánh mắt di chuyển xuống, những giọt nước trượt dọc theo cơ bụng của anh, chảy xuống tuyến nhân ngư, để lại một vệt nước.
Có chút… dục khí lan tràn.
Đi xuống chút nữa, Thời Diên không dám nhìn mà nhanh chóng quay mặt đi, làm như không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm vào hướng khác.
Thực ra không phải là cô chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Trước kia, khi cô quay quảng cáo trên bãi biển, cô cũng thường nhìn thấy. Lúc đó cô đều không có cảm giác gì, có thể nói là tâm lặng như nước.
Thậm chí Thời Diên cũng hoài nghi liệu cô có lãnh đạm quá không.
Mặc dù hầu hết các diễn viên nam mà cô gặp qua đều có cơ bụng, nhưng có thể thấy được những đường nét này đều là thỉnh thoảng luyện tập mới có, thêm hiệu ứng ánh sáng cùng trang điểm mới có thể tạo được hiệu quả thị giác.
Nhưng Bùi Kỵ thì không.
Anh không phải là kiểu cường tráng do tập thể dục quá độ. Lúc mặc quần áo thì không thấy gì, nhưng khi cởi đồ ra thì mới phát hiện, cảm giác mỗi khối cơ trên người anh đều có lực, tác động rất mạnh đến thị giác.
Vậy nên…mới khiến người khác như muốn xịt máu mũi khi nhìn vào.
Không biết tại sao, mặt của Thời Diên có chút nóng.
May mắn ngoài trời không sáng lắm, cô quay đầu đi, cố gắng làm ra biểu tình bình tĩnh, tự nhiên.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Bùi Kỵ không chút nể nang mà chọc thủng lớp ngụy trang của cô.
Anh nhặt chiếc áo choàng tắm ở bên cạnh, thẳng thừng nói: “Cái gì cũng thấy rồi, còn giả vờ làm gì?”
Thời Diên đột nhiên bị nghẹn lại, không nhịn được nhỏ giọng biện minh: “Tôi cũng không phải cố ý.”
Anh cười khẽ, như thể cảm thấy cô đang kể một câu chuyện cười.
Ngay sau đó, tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Thời Diên nhìn chằm chằm vào bên cạnh, giả vờ bình tĩnh: “Anh… Anh mặc quần áo trước đi.”
“Em định cả đời nhìn chằm chằm vào bồn cây để nói chuyện à?”
“…”
Lần này, Thời Diên chỉ có thể chậm rãi quay đầu.
Thấy Bùi Kỵ đã mặc áo choàng tắm, Thời Diên thở phào nhẹ nhõm.
Anh liếc nhìn cô, để lại hai từ: “Đến đây.”
Dây thần kinh trong đầu Thời Diên vừa mới thả lỏng nháy mắt lại căng lên.
Cô hạ mắt xuống, không nhìn thẳng vào anh nữa: “Tôi đến đây để thử vai diễn.”
Chỉ một phản ứng rất nhỏ của cô đã làm động tác của Bùi Kỵ cứng lại.
Anh lạnh lùng, quay đi mà không nhìn lại: “Bây giờ em có thể đi rồi.”
Thời Diên sửng sốt nhìn bóng lưng anh, tất nhiên là cô nghe hiểu những lời này là trắng trợn uy hϊếp.
Sau nửa giây, cô hít một hơi thật sâu và đi theo.
Luôn theo anh đến trung tâm của bể bơi, Thời Diên ngửi thấy mùi của một loại rượu mạnh.
Cô quay đầu theo mùi hương và nhìn vào nước trong bể bơi, đột nhiên một ý nghĩ khó có thể tưởng tượng xuất hiện trong đầu cô.
Cô cau mày, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Bùi Kỵ.
Người này quả thật là… không thể nói lý.
“Không phải cô đến đây để thử vai sao? Đến đây đi.”
Bùi Kỵ nâng mắt nhìn cô, giọng khàn khàn: “Thử đi, diễn đoạn Ninh Ý Tri nhảy xuống biển.”
Thời Diên ngẩn ra.
Cô nhớ bộ phim mà Bùi Kỵ nói. Ở giữa kịch bản, nhân vật chính Ninh Ý Tri bị bắt phải từ bỏ mộng tưởng, bạn bè xa lánh, lâm vào tuyệt vọng, cố gắng nhảy xuống biển để kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Nhưng bây giờ làm gì có biển cho cô nhảy.
Bùi Kỵ giơ cằm lên, ý bảo có bể bơi phía sau, cong môi nói: “Cô cứ tự nhiên.”
“…”
Thời Diên cúi đầu, nhìn chiếc váy trắng trên người khẽ nhíu mày.
Cô không đi bơi, thậm chí còn có chút sợ nước.
Trên đường đi, cô đã đoán rằng Bùi Kỵ sẽ gây khó dễ với cô nhưng tình hình hiện tại tốt hơn tưởng tượng của cô nhiều.
Chẳng mấy chốc, lông mày của cô lại dãn ra, bình tĩnh mà nhìn anh: “Được rồi.”
Nụ cười của Bùi Kỵ cứng đờ trong nháy mắt..
Cô dường như luôn như thế này.
Bất kể anh làm gì, nói gì cũng đều không thể khiến cô trở nên đau khổ.
Mà anh nói muốn trả thù cô, cô cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận, sau đó vạch rõ giới hạn với anh.
Đúng vậy, cô không có ý định chọc giận anh, thuận theo chỉ là để thoát khỏi quan hệ với kẻ điên này thôi.
Ánh mắt anh trầm xuống một chút, dưới đáy mắt tích tụ lệ khí dày đặc, tầm mắt gắt gao nhìn người đứng cách đó không xa.
Đây là một đoạn phim không có thoại, chỉ kiểm tra sự bùng nổ cảm xúc và sức cuốn hút của diễn viên.
Thời Diên từ từ nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.
Chỉ vài giây sau, khi cô mở mắt ra, trong đó không có sự dịu dàng và bình thản hàng ngày, mà là sự mất tinh thần, sự tuyệt vọng che trời lấp biển, thậm chí một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
Bị bắt phải từ bỏ đam mê cả đời của mình, bị cả thế giới bài xích cùng hiểu lầm.
Cô đã bước vào thế giới của Ninh Ý Tri.
Đây có lẽ là lý do cô chọn thử vai nhân vật này. Khi xem kịch bản, Thời Diên thậm chí còn cảm thấy rằng cô chính là Ninh Ý Tri.
Bởi vì cô đã trải qua những sự việc tương tự, mới có thể cộng hưởng cùng với nhân vật, là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Cô từ từ từng bước một bước đến bên cạnh bể bơi.
Mặt trăng ẩn mình trong những đám mây, hồ bơi màu đỏ sẫm, giống như một biển máu sâu không thấy đáy.
Huyết hải thâm thù, là câu thành ngữ phù hợp nhất với hai người họ.
Thời Diên đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, hoàn toàn không biết người phía sau đã đứng dậy đi về phía cô.
Khi chỉ cách mặt nước một bước, cô máy móc mà dang hai tay ra, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, phía sau có một lực kéo lấy cánh tay cô.
Thời Diên kinh ngạc mà mở mắt ra, cô còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trời đất quay cuồng, rơi vào một l*иg ngực nóng bỏng.
Anh ôm lấy cô và cùng rơi vào vực thẳm phía sau.
Ngay lúc rơi xuống nước, Thời Diên quên nín thở, nuốt một ngụm nước lớn vào khí quản.
Cảm giác nghẹt thở như thảm họa chỉ chưa đầy một giây, ngay sau đó cô được người nâng lên khỏi mặt nước.
Sự sống và cái chết lúc này dường như chỉ là một cái chớp mắt.
Trước mắt cô đều là bọt nước, Thời Diên hoàn toàn dựa vào bản năng sinh tồn mà bám chặt lấy khúc gỗ duy nhất bên người.
Nước lạnh băng nhưng cơ thể anh lại rất nóng.
Da thịt tiếp xúc, hơi ấm dần chuyển lên người cô.
Cô mãnh liệt ho khan vài tiếng, đem nước nghẹn trong khí quản ho ra mới có thể thuận lợi hô hấp một lần nữa.
Sau phút chốc ngắn ngủi choáng váng vì thiếu oxy, mái tóc tán loạn của cô bị người vuốt ra sau tai.
Giọng nói trầm thấp bên tai vừa hư ảo vừa chân thật, vang vọng trong thế giới của cô.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả trên cổ cô, giọng anh trầm thấp như muốn nghẹn: “Làm sao tôi có thể để em chết một mình.”
Ninh Ý Tri có thể sẽ một mình chết ở giữa làn nước biển lạnh băng cô tịch.
Nhưng Thời Diên thì sẽ không bao giờ.
Anh sẽ chết cùng cô.
_____
Bùi Kỵ cầm chiếc khăn tắm bọc cô lại, ôm cô vào phòng, đặt lên giường.
Từ góc nhìn của Thời Diên, cô có thể nhìn thấy mái tóc đen ướt đẫm trước trán, tùy ý rủ xuống che khuất đi đôi mắt đẹp kia.
Lông mi của anh rất dài, dường như còn có bọt nước trên đó.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, không cảm xúc nói.
“Đi tắm.”
Hai mắt của Thời Diên ngay lập tức mở to, hai tay bất giác mà nắm chặt khăn tắm trên người.
Bùi Kỵ chú ý tới động tác của cô, ánh mắt di chuyển đến mái tóc ướt trên vai cô, cười nhạt một tiếng nói: “Em muốn cả đêm ngồi ngốc thế này?”
“…”
Thời Diên cắn môi, rũ mắt xuống không nói chuyện.
Cô mới bị sặc nước, ho đến chật vật, giờ phút này mái tóc ướt dầm dề tán loạn trên vai khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thường ngày càng thêm tái nhợt, như thể cô đang bị bắt nạt, yếu đuối không thể phản kháng.
Thấy vậy, Bùi Kỵ cau mày, một tia hoảng loạn khó có thể nhận ra lóe lên trong mắt anh.
Yết hầu anh lăn lộn, giọng điệu vẫn lạnh băng.
“Ngày mai Chu Cảnh Lâm sẽ gửi cho cô thời gian và địa điểm của buổi thử vai.”
Dứt lời, lông mi của Thời Diên run lên, cô ngước nhìn anh mang theo vẻ không thể tin được.
Đôi mắt cô vẫn rõ ràng như vậy, Bùi Kỵ bị cô nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên.
Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt, “Tôi chỉ cho em cơ hội tham gia thử vai, không có nghĩa nhân vật này nhất định thuộc về em.”
Thời Diên vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Bùi Kỵ khẽ ho một tiếng rồi nói, “Quyết định cuối cùng là của Khâu Duệ, ông ấy là lão già cổ hủ, tôi không muốn bởi vì sự cố chấp của ông ấy đối với diễn viên làm ảnh hưởng đến lợi nhuận của bộ phim, em hiểu không?”
Cô dường như hiểu, lại như không hiểu.
Không để cô có được vai diễn đó, mới được xem như là trả thù cô chứ.
Nhưng anh lại cố tình nói với cô rằng cô có thể đi đến buổi thử vai chính thức, và nếu cô thành công lấy được vai diễn đó thì cũng không có liên quan gì đến anh.
Hơn nữa, anh dường như tin rằng nếu cô tham gia, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Giống như là một sự khẳng định cùng tín nhiệm được ngụy trang.
Thời Diên đã ngơ ngẩn, cô cảm thấy rằng tâm trí cô giờ đây rất lộn xộn, không biết liệu có phải do vừa mới sặc nước không, giọng cô bỗng nhiên hơi khàn.
Cô rất nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Thấy cô cuối cùng cũng nói, trái tim của Bùi Kỵ bỗng thả lỏng.
Giọng anh bất giác dịu dàng hơn: “Đi tắm đi.”
Thời Diên cắn môi, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ gọi người đón.”
Nghe vậy, tia dịu dàng dưới đáy mắt Bùi Kỵ biến mất, khôi phục lại vẻ sắc lạnh thường ngày.
“Được, nếu em muốn họ nửa đường xe hủy người vong.”
“???”
Thời Diên kinh ngạc mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới hiểu ý anh là gì.
Chỉ một lát sau, bên ngoài đã dày đặc sương mù, con đường núi này rất khó đi và còn nguy hiểm hơn khi đi trong sương mù. Nhưng cô muốn đi ngay bây giờ thì phải làm sao?
Thời Diên nhíu mày, đầu ngón tay vô thức siết chiếc khăn tắm trên cơ thể.
Bây giờ cả người cô đều ẩm ướt, thực sự không thể để như vậy cả đêm được.
Nhưng tắm trong nhà của Bùi Kỵ, có vẻ… không thích hợp lắm .
Mặt của Thời Diên bỗng nhiên hơi nóng, thanh âm yếu ớt nói: “Nhưng tôi không có quần áo để thay…”
“Trong tủ.”
Sau khi ném lại câu này, Bùi Kỵ liền xoay người rời đi.
Bởi vì anh biết nếu anh còn ở lại đây sẽ khiến Thời Diên rối rắm cả buổi tối.
Quả nhiên, ngay khi Bùi Kỵ nâng chân rời đi, Thời Diên liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô chậm rãi bước đến tủ quần áo, mở ra. Bên trong đều là áo sơ mi đen, trắng cùng tây trang quý giá. Ngoài ra còn có vài chiếc áo phông đen và áo len treo bên cạnh, kiểu dáng đơn giản, là phong cách mà trước đây anh thường mặc.
Không có quần áo của phụ nữ.
Thời Diên đứng trước tủ quần áo một lúc, vẫn lấy một chiếc hoodie lớn trùm đầu màu đen.
Sau khi tắm, cô mặc chiếc áo hoodie kia, cả người đều là hơi thở của Bùi Kỵ.
Làm cho khuôn mặt của Thời Diên vô thức nóng lên.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, đầu tiên gửi WeChat cho Tưởng Thanh, để cô ấy đến đón cô vào sáng mai.
Sau khi nhận được câu trả lời OK từ Tưởng Thanh, Thời Diên vừa mới thả lỏng, điện thoại đột nhiên vang lên thông báo có người gọi đến.
Ba chữ lớn dễ thấy nhấp nháy trên màn hình.
Quý Vân Sanh.
Con ngươi Thời Diên co lại, vô thức nhìn về phía cửa.
Bùi Kỵ không đến, hẳn là đang tắm trong phòng khách.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại không biết tại sao có chút cảm giác chột dạ.
Có lẽ là vì cô lừa Bùi Kỵ, nói rằng cô cùng Quý Vân Sanh là loại quan hệ này.
Quý Vân Sanh cũng không nghĩ là cô sẽ có nhiều tiếp xúc với Bùi Kỵ.
Mà hiện tại, cô đang ở trong nhà của Bùi Kỵ.
Thời Diên thở dài trong lòng, nhấc điện thoại lên.
Cô hạ giọng nói: “Có gì không Vân Sanh?”
Giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng của Quý Vân Sanh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Không có gì, anh mới kết thúc chuyến công tác nên gọi điện hỏi em hai ngày này thế nào. Còn có bộ phim điện ảnh “Đắm Chìm” kia…”
Thời Diên che micro, nhẹ giọng cắt lời hắn: “Ngày mai có lẽ em sẽ đi thử vai.”
Ở đầu bên kia, Quý Vân Sanh ngẩn ra, “Là đạo diễn Khâu cho em đi sao?”
Thời Diên chần chừ trả lời, Quý Vân Sanh nghe ra lời cô nói không thích hợp nên biết ý mà không hỏi nữa, chỉ nói: “Sáng mai anh đi máy bay đến Bắc Thành, buổi chiều hẳn là có thể đến buổi thử vai.”
Nghe vậy, Thời Diên hơi ngạc nhiên: “Ngày mai anh đã trở lại rồi sao?”
Sân bay gió lạnh gào thét, Quý Vân Sanh một bên rảo bước về phía máy bay tư nhân đang đậu, một bên dịu dàng trả lời Thời Diên: “Ừ, công việc giải quyết xong rồi, hiện tại anh đang ở sân bay.”
Quý Vân Sanh nghe ra cô cố tình hạ thấp giọng nên do dự hỏi: “Thời Diên, bây giờ em đang ở nhà sao?”
Thời Diên nghẹn lại, nhanh chóng suy nghĩ câu trả lời nên không chú ý đến tiếng bước chân phía sau.
“Ừm… Em…”
Cô chưa kịp nói xong, điện thoại di động cầm trong tay cô đột nhiên bị cướp đi.
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên ở phía sau, Thời Diên cả kinh, khắp người đều toát ra mồ hôi lạnh.
Bùi Kỵ cười lạnh một tiếng nói với người đầu dây bên kia, “Cô ấy đang bận, nghe không hiểu à?”
Nói xong câu này, anh không chờ người kia trả lời, trực tiếp cúp máy.
Thời Diên hoảng loạn xoay người, lại không cẩn thận vấp vào chân giường, mất trọng tâm, cả người cô đều ngã về phía trước.
Bùi Kỵ phản ứng nhanh chóng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thời Diên không kịp phản ứng mà ngã vào l*иg ngực anh, cánh mũi nhanh chóng tràn ngập mùi hương sữa tắm thanh mát dễ ngửi.
Mặt cô đỏ bừng đứng vững lại, giơ tay muốn cướp: “Anh trả lại điện thoại cho tôi…”
Bùi Kỵ ném điện thoại lên giường, tiến lên một bước gần cô hơn.
Anh cong môi cười lạnh, trong mắt đều là sự nguy hiểm, “Thời Diên, ai cho em can đảm ở trong nhà của tôi nghe điện thoại của người đàn ông khác? Là Quý Vân Sanh?”
Thời Diên chột dạ mà lùi lại một bước, lại vô tình ngã ngồi trên giường.
Bùi Kỵ cúi xuống, hai tay chống bên người cô, dễ như trở bàn tay giam cô lại.
Hơi thở thuộc về anh bủa vây xung quanh cô, Thời Diên vô thức nín thở, không thể không lui về sau, cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh.
Bùi Kỵ vừa tắm xong, áo tắm lỏng lẻo treo trên cơ thể anh, từ góc nhìn của cô có thể thấy được giọt nước từ xương quai xanh lăn xuống theo đường cong trên cơ thể anh, để lại một vệt nước nhỏ.
Ánh mắt đen láy gắt gao khoá trên người cô, bên trong đều là ảnh ngược của cô. Cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy mắt, cuối cùng vẫn bị ép xuống.
Chóp mũi chạm chóp mũi, anh cứ vậy mà nhìn chằm chằm cô, ban đầu là điên cuồng, bướng bỉnh, đến cuối cùng là không nề hà. Bên trong giống như rơi vào cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, có thể dễ dàng khiến người ta chết chìm trong đó.
Thời Diên hô hấp lỡ một nhịp.
Hầu kết anh lên xuống, giọng nói trầm khàn, “Tính nhẫn nại của tôi là có hạn.”
Thời Diên không nghĩ anh sẽ nói như vậy, cô ngẩn ngơ giương mắt nhìn, lại vô tình rơi vào tầm mắt Bùi Kỵ.
Ánh mắt anh nặng nề mà nhìn cô, ngữ khí cường ngạnh lại có chút không thể nề hà.
“Cho nên, nghe tôi mà cách xa hắn một chút, được chứ?”