Edit:Ochibi
"Chúc mừng ký chủ, 100 tích phân đã nằm trong tay!"
"Ừ ừ." Tiên Tảo Tảo cũng rất kích động.
"Cô không lộ mặt, làm sao cho bọn họ hét lên nãi nãi hả ký chủ?" Hệ thống đột nhiên tung ra một vấn đề.
Tiên Tảo Tảo sửng sốt.
Đúng nha, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, sau khi cô suy nghĩ thì xoay người xem Lệ Đình, lại bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn nhìn cô.
Tiên Tảo Tảo sợ tới mức chạy thật nhanh để bảo vệ mũ áo khoác, sợ có người cướp tích phân của cô.
Lệ Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiên Tảo Tảo, lúc này nhìn thấy động tác sợ hãi của vật nhỏ, từ trước đến nay tâm hắn luôn bình tĩnh thế nhưng hiện tại giống như bị lông vũ mềm mại trêu chọc.
"Đổi phương thức cảm tạ đi." Hắn nói.
Khó thành, nên Lệ Đình nhượng bộ.
Tiên Tảo Tảo giọng nói mềm mại, tính khí tốt thỏa hiệp: "Được được, hảo bá."
Lệ Đình bị Tiên Tảo Tảo mềm mụp đáp lại làm cho lòng có chỗ ngứa, hắn nghiêng đầu ho khan, khóe môi nhấp mở một tia nhỏ, không thể thấy ý cười, "Nơi này không thích hợp, trước cho em nhớ kỹ."
Tiên Tảo Tảo ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì cô cũng muốn quấn lấy đối tượng công lược, cô do dự, ngón tay tinh tế câu lấy góc áo Lệ Đình, "Lệ ca ca, em đói bụng."
Không chỉ đói thôi đâu, mà bụng đang gầm gừ đây, cô vô cùng đáng thương nói: "Em không có tiền."
Lệ Đình nhìn mình bị nhéo trụ góc áo, tâm tình vậy mà không tồi, hắn nhếch một bên khóe môi nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, "Một lát giúp tôi đẩy xe lăn, coi như tiền cơm."
Tiên Tảo Tảo như gà con mổ thóc gật đầu, nắm tay lấy dũng cảm nói: "Em muốn mười cái đùi gà!"
001: "Ký chủ ngoan, chú ý giữ hình tượng kiều hoa!"
Tiên Tảo Tảo vội vàng thu liễm ngữ khí, thập phần kiều hoa bổ sung thêm, "Lệ ca ca, mười cái đùi gà là chúng ta cùng nhau ăn."
Cô nói rất không tình nguyện.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tiên Tảo Tảo, Lệ Đình yên lặng tặng cho Tiên Tảo Tảo cái nhãn: Đồ tham ăn.
Nhưng cô nói "chúng ta" nghe cũng không tệ lắm.
"Boss, sắp xếp chiêu đãi bảo tiêu của Trần thiếu đã xong xuôi." Bảo tiêu theo một hàng tiến vào ghế lô, trợ lý sửa sang lại quần áo đi đến Lệ Đình, "Ngài còn có gì muốn phân phó không ạ?"
"Trở về," Lệ Đình nghĩ rồi nói, "Kêu quản gia chuẩn bị tốt bữa tối, mang lên mười cái đùi gà."
Tiên Tảo Tảo:…… Hay quá.
Tiên Tảo Tảo chờ mong chảy nước miếng.
Lệ Đình tính cách dứt khoát, nói đi là đi. Tiên Tảo Tảo đẩy Lệ Đình đi ở phía trước, trợ lý bảo hộ đi phía sau Tiên Tảo Tảo.
Đội hình như vậy là siêu cấp an toàn, không có vấn đề, nhưng trong khoảng khắc Tiên Tảo Tảo sắp gần đến cửa, đi ngang qua một nữ nhân vươn tay ra, trợ lý lại không hề phòng bị người này, tay cô ta túm chặt áo khoác Tiên Tảo Tảo đột nhiên kéo xuống ——
"Đồ xấu xí!"
Nghĩ đến thái độ của Boss đối với Tiên Tảo Tảo, thấy áo khoác Tiên Tảo Tảo bị kéo xuống, trợ lý đi cuối cùng hốt hoảng một phen!
Lệ Đình ngồi ở trên xe lăn cũng đột nhiên quay đầu lại, hắn dự cảm Tiên Tảo Tảo xảy ra vấn đề, chuẩn bị nếu đúng sẽ đem cô bảo vệ ở trong l*иg ngực.
Thậm chí theo bản năng thiếu chút nữa đứng lên.
Vật nhỏ xấu xí, có bị doạ sợ hay không?
Mà khi áo khoác đen kia rơi xuống, gương mặt dưới áo khoác cũng lộ ra, ghế lô một mảnh an tĩnh.
Yên tĩnh, không tiếng động.
Trước mắt là thiếu nữ một thân váy dài màu trắng, dáng người nho nhỏ, tóc nâu quăn mềm mại, mỏng manh, da trắng muốt.
Trên hai má tinh tế nhỏ xinh, được khảm đôi mắt to tròn, trong sáng nhất trong trẻo như nước suối, lông mi dài ngây ngốc chớp chớp, khiến cho nhân tâm mềm nhũn ra.
Mặt như vậy, gọi là xấu sao?
Người phía trước kêu gào, xấu hổ bịt kín miệng, còn thấy bị mỹ mạo của Tiên Tảo Tảo vũ nhục.
Trợ lý luôn luôn bình tĩnh mở to hai mắt nhìn, thiếu nữ trước mắt có loại cảm giác mối tình đầu, thanh thuần, đẹp đẽ, giống dòng suối khe núi đầu mùa xuân.
Nhu thuận lại mềm mại.
11/11/2019