[YoonMin] Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 8: Nhập viện

/ Bệnh viện /

Lần này cô đối mặt với cái được gọi là * cấp cứu *, cô hơi lo sợ cho anh, không biết anh như thế nào rồi, anh có sao không?, mà khoan đã... cô đang lo cho anh sao? Sao tim cô run rẩy thế này, có phải là cảm xúc mà cô chưa bao giờ có?.

Min: Không biết anh ta thế nào rồi?

30phút sau, cô ngồi chờ ở ghế, bác sĩ ra ngoài.

Min: Bác sĩ... anh ấy sao rồi...

Bác sĩ: Cô yên tâm, anh ấy chỉ bị ngất vì say thôi, bây giờ anh sẽ được đến phòng hồi sức, cô có thể vào thăm rồi.

Min: Cảm ơn bác sĩ...

/ Nhà JungKook /

JungKook đang mơ một giấc mơ, giống như chuyện xảy ra của Jimin và YoonGi, cũng nhập viện nhưng cái kết lại khác, cô thấy anh vẫn yêu cô mà từ chối tình yêu của Jimin, vì cô biết Jimin thích ai mà, người đó tên là Min YoonGi, tuy Jimin thích anh ta nhưng không dám nói chỉ vì sợ anh sẽ từ chối cô, còn JungKook thì vẫn chưa có người thích.

Chuông điện thoại bỗng reo lên, phá vỡ giấc mơ kì lạ ấy, cô nhíu mày ngồi dậy nhấc cái điện thoại lên và nhìn xem ai gọi mình giờ này không ai là Jimin.

Kookie: Jimin có chuyện gì thế?

Minie: JungKook à... tớ đang ở trong bệnh viện này...

Kookie: Gì? Sao thế? Cậu bị sao thế... sao lại ở trong bệnh viện?

Minie: Chuyện dài lắm... cậu có thể vào trong bệnh viện được không?...

Kookie: Được... chờ tớ 20 phút nhé...

Cô dụi mắt rồi bước xuống giường, thay bộ đồ ngủ ra, diện vào đó là bộ quần jeans xanh lục nhạt với chiếc áo sơ mi đen tôn lên làn da trắng của cô, cô vội vã chạy xuống nhà, hên là hôm nay bố mẹ đi tiệc nên mai mới về, nếu không là cô không đi được, khóa cổng cô vội vã chạy đến bệnh viện.

/ Bệnh viện /

Người con trai nằm trên phòng bệnh ấy, còn người con gái thì nhìn anh, nước mắt không khỏi tuôn trào, cô đang khóc vì anh sao? Sao lại thế? Cô đã cố ngăn không cho nước mắt rớt ra nhưng không thể, nó cứ tuôn trào... khiến mắt cô sưng lên, ai nhìn thấy cảnh này không khỏi nghĩ cô đã yêu anh nhiều lắm.

Minie: Là lỗi của mình... mình không nên đẩy anh ta...

JungKook chạy vào trong bệnh viện, chạy tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cuối dãy hành lang ấy có 1 người ngồi đó, gục mặt xuống đó là một người con trai, cô chạy lại hỏi xem sao, hỏi anh có biết người nào mới nhập viện không.

Kookie: Anh gì ơi... cho tôi hỏi cái này... anh có thấy...

Người con trai: Cô muốn hỏi, người mới nhập viện phải không? Ở trên tầng 2, phía cuối hành lang sẽ thấy giường bệnh số 12.

Anh ngắt lời cô, cô chưa kịp há miệng tròn mắt thì anh ta đứng dậy, cô chưa biết anh ngồi đây làm gì nhưng nhìn anh rất đẹp trai, khuôn mặt anh trắng như đường vậy, cô chưa kịp hỏi thêm anh đã bước đi.

Kookie: Anh à... anh tên là gì thế?

Người con trai: Từ từ cô sẽ biết tôi là ai thôi...

Anh quay lại đưa cái nụ cười chết hết bao nhiêu đứa con gái khi thấy nó, cô quay sang chỗ khác tránh ánh mắt của anh, anh chỉ cười nhẹ rồi bước đi.

Kookie: Anh ta là ai thế? Sao lại ngồi đây vào giờ này? Tên anh ta là gì sao anh ta lại bảo là từ từ rồi biết, không lẽ mình có cơ hội nhìn thấy anh ta nữa chăng?, mà sao anh ta biết mình hỏi cái gì? Anh ta là ai...

Cô vừa đi vừa đặt ra nhiều câu hỏi mà bản thân cô cũng chả biết trả lời ra sao, cứ thế cô đi đến cửa phòng lúc nào cũng chả biết, mở cửa ra chỉ thấy Jimin ngồi đó mà khóc nấc lên, cô chạy lại lo lắng nhìn Jimin, mắt cô đã sưng lên sau khi được 1 trận khóc vì tên Min YoonGi.

Kookie: Jimin... sao cậu lại khóc?

Minie: Kook à...

Cô ôm lấy Jungkook rồi òa khóc, Jungkook chỉ biết xoa đầu Jimin thôi, thấy cô khóc Jungkook đau lòng lắm nhưng chả an ủi được gì cả, im lặng sẽ tốt hơn, đó là cách mà JungKook an ủi một người nào đó, nói ra chỉ làm cho người ta đau lòng thêm thôi, nhìn YoonGi nằm trên giường JungKook chỉ biết buồn bã nhìn anh, do anh mà Jimin ra như thế này.

Kookie: Thôi nín đi... mà tên YoonGi bị gì thế?

Jimin nhìn anh rồi một chút mới kể toàn bộ câu chuyện cho JungKook nghe, trừ cái nụ hôn là cô không nói vì đó là nụ hôn đầu của cô, không biết tên YoonGi có nhớ lại cái nụ hôn mà hắn dành cho JungKook mà lại hôn cô chăng?, nếu hắn nhớ thì hắn cũng chả làm gì đâu, vì hắn cho rằng đó là chuyện quá đỗi là bình thường, là rượu hôn chứ đâu phải hắn hôn đâu, mà cô cũng chả là gì của hắn nên nụ hôn đầu bị cướp thì đành chịu thôi.

Kookie: Vậy là chuyện này hơi căng à... mà cậu kêu tớ ra đây làm gì?

Minie: Tớ muốn hỏi cậu về vụ tiền...

Kookie: Tiền?

Minie: Đúng... mình đang giận mẹ nên không xin tiền 2 tháng nay rồi... nên tớ giờ đã hết tiền rồi...

Kookie: Thì ra là vậy... cậu thử gọi cho mẹ xem sao.

Minie: Không được đâu... mẹ nói sẽ không cho một đồng, lúc đó tớ giận mẹ quá nên đã bảo là sẽ tự xoay xở, 2 tháng nay tớ đi làm thêm ở các cửa hàng nên chỉ đủ ăn thôi...

Kookie: Ừm... cậu muốn tớ giúp phải không?

Minie: Giúp tớ lần này nhé...

Kookie: Được... tớ sẽ đóng tiền viện cho.

Minie: Cảm ơn cậu.

- hết chương 8 -