Giọng Anh Có Màu Gì?

Chương 20: Ngày 29 Tháng 10 Năm 2011

Nguyễn Văn Trường hạ kính chiếc Mercedes, cố hít lấy một hơi thở không nặc mùi mồ hôi, cồn, hay cần cháy. Bên ngoài cửa sổ, những ngôi nhà mái gạch ở nội thành đã nhường chỗ cho nhà mái lá xập xệ rồi hư vô cằn cỗi ngay khi họ băng qua sông Hồng. Trường không biết bọn họ đang đưa gã đi đâu, và cũng có tâm trạng để biết. Chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra mỗi lần Đại ca đưa mày ra khỏi Quận cả.

Tên ngồi bên cạnh Trường cựa mình, bắp tay đồ sộ của hẵn đè chặt gã vào cửa xe. Gã nghiến răng để bản thân không tặc lưỡi một tiếng khó chịu khi mà di dịch sang một vị trí thoải mái hơn. Chiếc xe bốn chỗ này không được thiết kế để nhét bốn tay lực lưỡng vào hàng ghế sau, và đó chắc là lí do tại sao người hiếm ngồi ghế trước như Đại ca lại ngồi ở đằng trước. Không ai nói chuyện, và không ai biểu lộ cảm xúc. Nhưng Trường có thể thấy rằng ba tên còn lại cũng bồn chồn hệt như mình.

Tay tài xế dừng xe trước một nhà hoang trống và Đại ca bước ra. Hắn sửa áo ngoài rồi ra hiệu cho đàn em theo sau. Bốn tên côn đồ gằn giọng đẩy nhau ra khỏi hàng ghế sau. Sau khi bị xô ra ngoài, Trường hít một hơi sâu, quan sát xung quanh. Căn nhà hoang với mái vòm làm bằng thiếc tôn nép mình trong một khu vườn rậm rạp cây chuối. Phía sau hàng cây là hàng đống gạch đá mà có lẽ được chất lên bởi bọn nhân công đổ trộm.

Một trong ba tên côn đồ rút con dao bướm từ túi quần sau. Con dao này có vẻ như là đồ chơi quý giá của hắn, bởi hắn khắc cái tên "Lợi" của mình lên chuôi. Hắn vặt một nải chuối từ trên cây, bóc một quả ra rồi nuốt trọn. Hắn đưa cho Trường một quả, nhưng gã phẩy tay từ chối.

Tay Đại ca thong dong bước tới trước cửa, lấy chìa khóa ra tra vào một ổ khóa lớn. "Ê, Trường," hắn gọi mà không quay lại. "Còn nhớ cái hồi tao từng sai mày với Sáng trông chừng mấy nhà kho như thế này khi chúng ta tuồn sừng tê về không? Hồi đấy lâu lắm rồi nhỉ. Tao đ*o tin nổi là tụi nó từng mua đống sừng đấy cơ đấy. Khác mẹ gì mấy cục đá cuội đâu, nhỉ?" Đại ca cười hềnh hệch. "Rồi có hôm tao kiểm tra chúng mày lúc hai giờ đêm, và hai đứa mày say bí tỉ, vỗ tay rồi hú hét vào tường xem tiếng đứa nào vọng lại to hơn. Hôm đó chúng mày đã ăn đòn nhừ tử nhỉ."

"Vâng," Trường vừa đáp vừa liếc mấy tên bên cạnh. Đây là lần thứ tư Đại ca nhắc tới tay Sáng giờ đã sống một đời thực vật từ khi chuyến đi bắt đầu, và tới cả kẻ đầu sạn như Trường cũng hiểu là hắn ta đang có ý chọc tức gã.

Gã không dám nói lại, khịt mũi, hay thậm chí nheo mày. Nếu Đại ca mà bắt được điều gì không phải, gã sẽ ăn đòn no nê.

Đại ca đẩy cửa mở, và hàng tá những bao tải chất cao tận lên nóc nhà hiện ra trước mắt Trường. Gã Đại ca lấy một con dao rồi cắt góc của một bao tải trước khi lôi ra một túi nhỏ đầy bột trắng. Trường biết gã đang nhìn thấy thứ gì.

Ma túy.

"Tám mươi kí," Đại ca nói. "Anh em ta sẽ nhét mấy con hàng này vào ruột dưa hấu. Tao có tay trong hết rồi, cứ bếch qua biên giới khỏi phải lo. Mày chớp mắt cái là sẽ xong thôi. Người anh em, chiến hữu của tao!" Hắn bước về phía Trường rồi vỗ lên vai gã. Đại ca luôn biết cách để sai khiến Trường mà không bị phàn nàn. "Tao tin chú mày vụ này đấy. Mày làm xong rồi tao sẽ thưởng xộp. Mày sẽ lăn trên tiền luôn! Mày muốn có bao nhiêu gái, bao nhiêu nhà, bao nhiêu xe cũng được! Cứ hỏi thằng Lợi sún xem nó xây biệt thự kiểu gì!" Hắn chỉ tay về phía tên côn đồ trong góc rồi quay lại nhìn Trường. "Mày nghĩ sao, người anh em?" Đại ca không nói rõ mức thù lao, nhưng trước đây hắn ta chưa bao giờ keo kiệt khi nói đến chuyện lương lậu.

Trường cố hết sức để đứng yên, không động đậy. Chuyện này đ*o đùa được đâu. Dù gã có đấm giỏi thế nào, có ranh mãnh đến đâu, gã vẫn chỉ là một thằng thu họ; gã chưa bao giờ phạm tội ở cấp độ nghiêm trọng thế này bao giờ. Nhưng gã biết thừa rằng rồi sẽ đến ngày gã phải làm điều gì đó như thế này. Dù sao thì gã đã luôn là một con chó trung thành mà.

Nhưng gã không hiểu. Bang hội của gã đã bao giờ dính lứu tới buôn lậu ma túy đâu. Sao tự nhiên lại lòi ra trò này?

Đại ca hiếm khi quản lý mấy việc cung ứng này. Trương Thế Sáng từng là người đảm đương việc kiếm hàng trắng—với số lượng vừa đủ—để phân phát.

"Đại ca..." Trường vân vê đầu ngón tay. "Em xin lỗi vì tọc mạch, nhưng từ khi nào chúng ta buôn lậu vậy?"

"Tao đã bảo dạo này kinh doanh không ổn lắm, phải không? Nhắc lại cho chú mày nghe, ta đang ở trong một đợt suy thoái đấy. Vào mấy lúc thế này, thằng khôn là thằng nắm bắt cơ hội. Những thằng chậm thay đổi sẽ bị đào thải. Còn hỏi gì không?"

Trường có quá nhiều câu hỏi. Chẳng phải Sáng đáng lẽ là một phần quan trọng trong quá trình ra quyết định sao? Chẳng phải chính Trường là người đáng lẽ nên biết về một mảng kinh doanh mới, quan trọng nhường này sao?

"Đại ca... vài năm trước chúng ta còn ngồi chung mâm, bàn luận về cách mở rộng địa bàn thu nợ. Giờ thì Đại ca sai bọn em đi thu họ và đánh đập bà già."

"Vì mày giỏi nhất khoản đấy!" Đại ca ra hiệu cho tay tên Lợi, kéo hắn lại gần rồi vỗ vào lưng gã. "Lợi sún này giỏi khoản số má hơn nhiều. Giờ mỗi người một việc chứ. Chú mày cứ lo việc đánh đấm đi, còn đâu để bọn anh. Chúng ta là đại gia đình mà, mỗi người đỡ đần nhau một chút."

"Chỉ là em muốn được liên quan mấy việc lớn hơn thôi."

"Ồ, được chứ, được chứ. Sau nhiệm vụ này, tao sẽ để chú mày nắm toàn bộ vụ buôn lậu luôn. Ổn không?"

Trường chỉ gật đầu. Đại ca cười hở hàm răng vàng ố, rồi nụ cười của hắn biến thành những tiếng cười khề khà. "Mày sẽ hiểu tầm nhìn của tao sớm thôi, chú em."

Nhưng Trường chẳng còn có thể nuốt từng lời mà Đại ca phun ra một cách vô năng nữa. Hình ảnh của Sáng choán lấy tâm trí gã. Điệu cười nhếch mép của hắn. Cách mà hắn đi vắt chân khi nốc cạn một chai vodka. Vị phở gánh hai gã từng ăn vội vàng lúc hai giờ sáng khi tuần tra khu đèn đỏ. Trong phút chốc, Trường muốn sống lại những phút giây đó.

Và gã đã choảng Sáng về cõi u mê vĩnh hằng.

Anh em với nhau suốt mười năm, Trường biết sự thật. Sáng có thể dâʍ ɖu͙©, có thể sỗ sàng. Nhưng chưa bao giờ hắn là thằng ăn cắp.

Nhưng làm sao gã lại dám mảy may nghi ngờ? Băng đảng nuôi nấng Trường. Băng đảng đùm bọc Trường. Gã nợ băng đảng mạng sống.

Lòng trung thành có giá của nó. Và Sáng chỉ là thiệt hại không đáng có thôi. Lòng trung thành có giá của nó. Và Sáng chỉ là thiệt hại không đáng có thôi.Lòng trung thành có giá của nó. Và Sáng chỉ là thiệt hại không đáng có thôi.

Trường cứ lừa dối bản thân. Nhưng khi bàn tay gã biến thành nắm đấm, gã không thể kìm lại được nữa.

Chính băng đảng nuôi nấng gã đã biến gã thành một bao rác biết đi. Gã ghê tởm con người mà gã đã trở thành, kiểu người đủ dã man để trù dập cuộc sống của những kẻ xa lạ nhưng lại đủ hèn hạ để hy sinh một người bạn vì mưu cầu của chính mình.

Đ*t con mẹ cái cuộc sống này. Tiền máu ư? Mình không muốn là một phần của nó nữa. Vị trí đứng đầu băng đảng sao? Không còn hứng thú nữa.

"Vì sao ông hại Sáng?" Trường nhìn thẳng vào mắt Đại ca, giọng gã băng giá.

"Mày vừa nói gì cơ, thằng nhãi? Sao mày dám nhìn tao với ánh mắt đó?" Đại ca cau mày. Tay Lợi đứng cạnh nắm chặt chiếc dao bướm.

"Tao hỏi. Vì sao ông hại Sáng?"

"Mày là thằng đấm nó. Mày là thằng gϊếŧ nó," Đại ca đáp.

"Ông... Mày không để tao dừng. Mày gào thét, ép buộc tao tiếp tục đấm. Mày... mày nhuốm tay tao với máu của anh em tao."

"Mày đánh giá thằng đó cao quá rồi. Nó chỉ là một thằng đần, xứng đáng phải nhận những gì nó đã nhận được thôi." Đại ca khịt mũi.

"Tao muốn biết Sáng đã làm gì để phải chịu ăn đấm như vậy."

"Mày đang lải nhải gì vậy, Nguyễn Văn Trường?" Đại ca thở phì phò. "Tao là chủ của mày. Tao cho mày mọi thứ. Và mày dám tra khảo tao vì một thằng người thực vật ư?"

"Tao yêu cầu một lý do xác đáng."

"Lý do là thằng cha đó làm tao gai mắt, hệt như mày bây giờ. Đây là cảnh báo cuối cùng cho mày, Nguyễn Văn Trường. Quỳ xuống trước mặt tao và tao sẽ xem xét tha cái mạng chó của mày."

"Tao không thích thái độ của mày. Xin lỗi ngay."

Một tên côn đồ xông đến từ bên mạn sườn Trường. "Quỳ xuống. Ngay—"

Trường rút con dao từ túi sau ra. Tay côn đồ xẻ một nhát về phía mặt gã. Gã né sang một bên rồi vung tay đáp trả. Lưỡi dao thọc qua cổ tay kia. Trường giật văng dao ra, và tên côn đồ nằm sụp xuống mặt đất, tay ôm cổ co giật đùng đùng.

"Đó là bạn tao đó, thằng chó!" Lợi nhảy dựng lên, tung vó về phía Trường. Cứ như thần giao cách cảm, hai tay còn lại đồng loạt xông đến từ phía sau.

Trường đứng sừng sững, tay nắm vũ khí vững như bàn thạch, trong đầu suy tính từng giây. Bọn côn đồ đồng thanh gầm rú, chém không khí vùn vụt trong điên loạn. Nhưng chúng đều thiếu một thứ.

Tốc độ.

Trường có một cơ hội phản đòn, một cơ hội chỉ kéo dài một tích tắc.

Đây rồi.

Gã vung dao thành một đường cong.

Máu bắn tóe lên mặt Trường. Mùi tanh tưởi thấm vào không khí. Rồi gã nghe thấy tiếng xá© ŧᏂịŧ va đập với mặt đất. Một. Rồi hai. Rồi ba.

Trường lau máu khỏi trán, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Đại ca. "Xin lỗi Sáng. Xin lỗi Vy. Xin lỗi tao."

Đại ca rút dao găm ra và chĩa nó về phía Trường. "Mày điên rồi sao, thằng nhãi con? Có phải là tại con phò đó không? Mày phát điên vì tao muốn chơi với con phò của mày hả?"

"Đừng gọi cô ấy là phò." Trường nghiến răng. Mặt gã đỏ phừng phừng, gân nổi khắp cổ.

"Tao thích tao gọi đấy! Nó là một con phò bán thân đổi tiền! Tao sẽ cứa cổ mày, thằng l*и. Rồi tao sẽ tới nhà con đ* nhỏ của mày và hϊếp nó ngay trước mặt mày khi mày nằm chờ chết. Những cái rên của nó sẽ là âm thanh cuối cùng mày nghe được, và máu của nó sẽ là thứ cuối cùng mày nếm."

"À, thế sao?" Trường lấy áo lau máu khỏi dao. "Ân oán của chúng ta giải quyết đi, ngay hôm nay."

Đại ca bước lên phía trước, vung một nhát chém ngang tay.

"Tao là tay đấm mạnh mẽ nhất cả thành phố này từng thấy. Mày chỉ có một chút nhanh nhẹn lỏi thôi."

Lực chém của hắn mạnh tới mức chúng nghe như tiếng kiếm. Hắn lôi một chiếc nắm đấm gấu từ tay trái, màu đồng của nó sáng rực dưới ánh mặt trời. Nhưng Trường không thấy gì cả. Gã chỉ thấy đỏ.

Tám năm trước, gã nhập viện với một cái đầu chi chít băng gạc và một ca chấn thương sọ não. Nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa.

Gã sẽ bảo vệ danh dự của mình, phần nhỏ nhoi cuối cùng còn sót lại của danh dự của gã, cho tới chết.

Trường thả lỏng cơ thể, đôi tay nắm hờ, rồi giương chúng trước mặt. Đại ca rú lên rồi phi tới, nhắm vào cổ họng Trường.