Hệ Thống Ái Muội

Quyển1 - Chương 3: Tổng tài và nàng dâu (h nhẹ)

Đang lúc Tô Mạn Doanh mơ màng, nàng đột nhiên va phải l*иg ngực của ai đó. Nàng ngước mắt lên thì thực sửng sốt “giống, quá giống, nàng tuyệt sẽ không nhận lầm người. Đây chắc chắn là nàng sư phụ.”

-Sư tôn, người đến để giải thoát ta sao, thật tốt quá, thật tốt.... Tô Mạn Doanh thì thầm.

- Tô Mạn Doanh nói cái gì đâu. Sao lại thế này, người như thế nào năng như vậy. Tô Mạn Doanh, Tô Mạn Doanh có nghe hay không. Kia người đàn ông nhăn mày

Lúc này Tô Mạn Doanh căn bản là bị người nói phiền, nàng ủy khuất nghĩ sư tôn đã đến tìm nàng trước cư nhiên lại không chịu giúp nàng giải dược mà lại nói luyên thuyên, dài dòng quả thật là quá xấu rồi. “Hừ, đừng tưởng nàng không nhìn rõ, hắn trước khi chết đôi mắt là như thế nào nhìn nàng”. Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nàng đơn giản nhóm chân lên, hôn lên cái miệng chỉ toàn ý xấu kia, làm người phiền lòng.

Không nghĩ tới nàng vậy mà lại hôn mình, Thái Nhâm Vũ liền ngây ngẩn cả người, nam nhân theo bản năng muốn tránh khỏi mỹ nhân mềm mại trong lòng ngực, sợ sẽ làm nàng hoảng sợ nhưng này thân mình nàng lại nóng bỏng đến dị thường, hắn làm thế nào cũng không thể tách nàng ra, ngược lại lại đem nàng ngày càng dán vào trong trong lòng ngực mình, hắn không nhịn được nhíu mày, muốn đem miệng mình khép lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Tô Mạn Doanh căn bản vẫn chưa đến thỏa mãn, nàng vươn đầu lưỡi ý đồ xâm nhập vào kia khoang miệng tác đòi thêm càng nhiều.

“Ngô ân. . .” Thái Nhâm Vũ kia lạnh băng gương mặt phá công, vành tai ửng đỏ cả lên, xấu hổ không thôi mà kêu lên một tiếng, muốn kéo nữ nhân trong lòng ngực ra, trốn thoát khỏi nụ hôn triền của nàng, chỉ là Tô Mạn Doanh lại không ý thức được, ngược lại một bên kiều kiều mà thở hổn hển, một bên hàm chứa môi dưới của hắn mυ'ŧ vào, cái lưỡi không ngừng tác loạn kia không thầy dạy cũng hiểu mà ở trong miệng hắn loạn vũ, còn câu lấy đại lưỡi hắn cuốn lên, buông xuống rồi lại cuốn lên, đem hắn hôn đến lửa nóng, đang lúc hắn chuẩn bị làm bản thân thanh tỉnh một ít, thối lui khỏi nàng, tiểu mỹ nhân trong lòng ngực lại không muốn, ôm đầu hắn hôn càng thêm sâu, hơn nữa, bởi vì ban nãy xuân dược phát tác mà nàng lăn lộn lung tung ra khỏi phòng dẫn tới xiêm y không chỉnh tề, vυ' bự cứ như thế lỏa lồ ra tới, gắt gao mà dán ở trong ngực hắn, nam nhân chỉ cảm thấy tim trong l*иg ngực bang bang nhảy rộn, làm thế nào cũng không thể bình phục tâm tình của mình!

Đôi gò bồng đảo no tròn, mang theo mùi hương cơ thể thiếu nữ lại phảng phát như có mùi sữa của phụ nhân, thật sự có thể câu hồn người, từ sau khi cưới về có đôi khi Thái Nhâm Vũ cũng không tự giác mà thoáng nhìn ngực nhũ căng phồng dựng thẳng của nàng nhưng nàng và hắn chỉ là hợp đồng hôn nhân, hắn có thể có ý niệm da^ʍ tà gì đây?

“Mạn Doanh. . .” Có chút khó chịu mà kẹp chặt đùi mình, không cho côn ŧᏂịŧ đã ngẩng đầu kia tác loạn, nam nhân chỉ khó chịu mà đỡ đầu vai nàng muốn cho nàng bình tĩnh chút, nhưng hắn cũng biết người trúng dược không có khả năng bình tĩnh, cúi đầu nhìn miệng nhỏ đỏ tươi no đủ kia của nàng, Thái Nhâm Vũ vậy mà lại nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc hắn nhắm mắt lại, chột dạ mà vươn đầu lưỡi. . . từ môi mỏng hắn đi xuống dưới, lướt qua cằm, một tấc lại một tấc mà liếʍ láp da thịt nàng, không ngừng nghiền trên cổ Tô Mạn Doanh như muốn tuyên thệ chủ quyền.

Trong cảm nhận của hắn, trên đời này, trừ bỏ bà ngoại thì cũng chỉ có nàng là người thân thiết nhất, thế nhưng hiện tại hắn đang làm cái gì? Hắn cư nhiên lại đắm chìm ở trong nụ hôn nồng nhiệt của nàng, lại không hề tự giác mà tham lam mà mυ'ŧ vào nước bọt ngọt ngào trong miệng nàng, Thái Nhâm Vũ cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Tô gia dù sao cũng là hào môn danh giá, bây giờ xảy ra chuyện nên mới liên hôn, rất nhanh thôi công ty sẽ vượt qua được cửa ải khó khắn. Mạn Doanh cần là số tiền để bù đắp vào lỗ hổng và danh tiếng của ông trùm thương nghiệp là hắn để ổn định tình thế, nàng và hắn sau đó sẽ ly hôn đi. Chính là nàng hôn hắn như vậy cuồng nhiệt, nếu nàng đêm nay thuộc về hắn có phải hay không sẽ yêu hắn, ngoan ngoãn dựa dẫm vào hắn đâu. Thái Nhâm Vũ nhìn trong lòng ngực nhân nhi sắc mặt hồng nhuận, cả người tỏa ra như có như không tình tố, quả thật mới mẻ lại mê người vô cùng. Đôi mắt nam nhân chợt lóe tia sáng kì dị nhìn về người trong lòng đôi mắt càng thêm thâm trầm.

- Tô Mạn Doanh,....... Mạn Doanh theo ta đi, hảo sao. Thái Nhâm Vũ đôi mắt kín đầy du͙© vọиɠ, khàn khàn hỏi.

-Ưm!........hảo nha~.

Nghe đến đây Thái Nhâm Vũ cũng không chần chờ trực tiếp bế nàng lên hướng về gara đi.

-A!......Lão công ngươi đi mau a....., Doanh Doanh còn muốn ~Vừa nói nàng vừa ngậm lấy lỗ tai hắn. Khuôn mặt nàng bây giờ tràn đầy vũ mị, con ngươi lại lóe lên đầy tìиɧ ɖu͙©.

Yêu tinh!

Thái Nhâm Vũ hô hấp một đốn, lập tức nhanh bước chân hơn.