Ảnh đế Hoa Nhất lúc còn nhỏ, trông giống như Hứa Tiểu Tam trước mặt cô lớn lên ý đúc.
Là một người bình thường, cô gần như thất bại trong nhiệm vụ lúc đầu, nhưng cuối cùng hệ thống đã mạnh mẽ tiếp quản một phần trí nhớ của cô và miễn cưỡng hoàn thành nó.
Mặc dù vậy, sau khi hoàn thành cô đã gần như sụp đổ và phải mất nửa năm nghỉ ngơi trong không gian hệ thống để phục hồi.
Cũng chính là từ đó, cô học cách tự bảo vệ mình bằng cách che giấu lòng mình khi làm nhiệm vụ.
“Mẹ Ninh, chúng con về đây. Chút nữa giờ sinh hoạt nghỉ trưa nếu thầy không thấy người sẽ tức giận.”
Sau khi đưa danh thϊếp, Hoa Tiểu Nhất lịch sự chào tạm biệt Ninh Lăng rồi kéo em trai đi.
Ninh Lăng nhanh chóng định thần lại, nhớ tới nhiệm vụ đáng sợ của chính mình.
Cô nhanh chóng chạy theo phía sau lưng hô lên : “Buổi chiều chị sẽ mang theo bọn nhỏ qua thăm các em!”
Hoa Tiểu Nhất bóng lưng dừng lại, xoay người: “Bọn con sinh hoạt ở khu sáu.”
Một lúc sau gas mới giao đến, thời gian đã không còn sớm. Cô chỉ đơn giản là đổ một nồi nước vào nồi cơm điện, chuẩn bị nấu một ít mì dinh dưỡng cho bọn trẻ ăn trước.
Kỹ năng nấu ăn của Ninh Lăng rất tốt, cô là một đầu bếp nổi tiếng trước khi cô bị trói buộc với hệ thống.
Chưa đầy nửa tiếng đã làm được một nồi mì đầy dinh dưỡng.
Bọn nhỏ này chưa từng được ăn những món ăn ngon như vậy. Một chút âm thanh cũng không có mà tập trung cúi đầu vào ăn.
Nếu không phải Ninh Lăng lo lắng rằng bọn nhỏ ăn quá nhiều sẽ đầy bụng mà ngăn chúng lại, khả năng cao là chúng còn có thể ăn tiếp nữa.
Nhóc béo Bùi Tiểu Hổ này ăn rất nhiều, đầy gần bốn bát cả mì lẫn nước.
Sau khi ăn xong, cậu bé nấc lên một cách mãn nguyện và nhìn Ninh Lăng với đôi mắt đầy sao: “Mẹ viện trưởng! Thật tuyệt nếu mẹ có thể ở đây mãi mãi! Từ bây giờ, con sẽ ra ngoài mỗi ngày để kiếm tiền mua đồ ăn và mẹ chỉ cần nấu ăn cho chúng con là được!”
Ngay khi Tiểu Béo vừa dứt lời, Ninh Lăng liền nghe thấy một giọng nói không tình nguyện vang lên trong đầu.
“Đinh! Được sự chấp thuận của Bùi Tiểu Hổ +3!”
“Đinh! Đạt được sự chấp thuận của Triệu Hiểu Phượng +2!”
“Đinh! Thu hoạch sự chấp thuận của Vương Minh minh +1!”
“Đinh! ……”
Hệ thống vẫn phát ra tiếng “leng keng” mãi cho đến khi vang lên mười bốn lần thì lúc này mới kết thúc.
Trong lòng Ninh Lăng có chút kích động, cô vừa thấy nhiệm vụ hệ thống mới nhảy ra trong đầu.
Cô chỉ thấy thêm một dòng chữ nhỏ sau nhiệm vụ :
Thu hoạch mức độ chấp thuận của bọn trẻ +17, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 17%.
Ninh Lăng: ...
Hệ thống chết giẫm lại che giấu thông tin mấu chốt! Thật muốn đánh nó!
Cô cảm thấy sao hệ thống có thể giao cho cô một nhiệm vụ ngu xuẩn như vậy ngay khi vừa đến! Người đều không có ở đây làm sao cô ấy có thể xoát hảo cảm.
—— Hóa ra mấu chốt nhiệm vụ chính là bọn trẻ trước mặt.
Nếu biết hệ thống lại ngáng chân mình, Ninh Lăng cũng không khách sáo.
Hỏi thẳng hệ thống trong đầu: “Ngươi kích hoạt nhiệm vụ có phần thưởng nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ chính không thể nào không có đúng không?”
A! Bị phát hiện!
Trong không gian hệ thống mà Ninh Lăng không nhìn thấy, hệ thống cau mày.
Nó miễn cưỡng nhấp vào bảng điều khiển phía dưới.
Một tiếng “đinh” vang lên trong đầu Ninh Lăng: “Thông tin mới đã đến!”
“Phần thưởng đầu tiên cho nhiệm vụ chính: một tủ sách giáo khoa tiểu học, hai mươi tám bộ sách khai sáng cho trẻ em, và mười bốn bộ sách giáo khoa cơ bản cấp tiểu học. Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc. Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng. Mong ký chủ cố gắng hết sức để dẫn dắt bọn trẻ học hỏi! ╰ ( ̄ ▽  ̄) ╭ ”
Nhìn khuôn mặt tươi cười lúc cuối xuất hiện trên máy quay, Ninh Lăng có dự cảm xấu trong lòng——
“Tại sao bọn nhỏ nói rằng vì Tiểu Tứ nên mới đi Bách Hoa?”
Hệ thống rơi vào một mảnh trầm mặc quỷ dị …