Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 31: Chương 31: "Việc của anh chính là phá hoại..."

Nhưng chưa nghĩ xong thì xe đã đỗ vào bên đường. Khu vực sân trường rực sáng, náo nhiệt đến độ người qua đường cũng phải ngoái nhìn. Gallet không hổ danh là học viện số một quốc gia trong khối trung học. Đến cả những hoạt động chơi bời cũng phi thường hoành tráng.

Cửa xe vừa mở, đã có mấy người tiến lại phía họ ở khu vực cổng trường. Toàn là những nhân vật quen mặt. Bảo Long và Hải Nam hôm nay trông lịch lãm trong bộ âu phục và bông hồng nhỏ màu xanh navy trên ngực áo. Mãi sau này Hà mới biết hoa hồng đó là của ban tổ chức, trên mỗi bông sẽ in con số bất kỳ. Con gái sẽ buộc vào tay, con trai cài lên ngực, để thực hiện ghép đôi ngẫu hứng àn khiêu vũ.

Việt Hương ngẫu nhiên lại mặc váy màu xanh navy đúng như tông màu trang trí chủ đạo của buổi tiệc, nên bỗng dưng trở thành một cô nàng thời thượng. Mỹ Kim vẫn diêm dúa khỏi bàn. Nhưng làm Hà ngạc nhiên nhất, chính là gương mặt quen thuộc thứ năm.

"Anh... Tường Lâm?!" May phước, cô vẫn còn nhớ cái tên này.

Người con trai cao ráo với mái tóc ép thời thượng, trong áo vest màu rượu chát và chiếc khăn rắn vắt hờ qua cổ, vừa mỉm cười quyến rũ vừa đưa tay cho Hà.

"Anh Lâm về nước đợt này để mở triển lãm ở Hà Nội, bên cạnh đó là thăm họ hàng." Nam giới thiệu vắn tắt về Lâm, nhưng tay lại chỉ về hướng Khanh làm Hà tròn mắt ngạc nhiên. Cho đến khi Lâm tiến tới vỗ vỗ vai Khanh.

"Lâu ngày không gặp. Thằng đại ngốc này lại cao lên rồi." Một câu nói của Lâm làm gần như cả hội đứng hình.

Ngốc? Vũ Trọng Khanh và chữ ngốc có ngày lại được đặt gần nhau ư? Họ hàng? Anh Tường Lâm rốt cuộc lại là họ hàng gì của Khanh? Không phải chỉ là một ông anh tốt bụng tình cờ cho Nam mượn xe máy ở Đà Nẵng sao?

"Chỉ có anh chơi bời quá nhiều nên thấp đi thôi." Khanh lạnh lùng gạt ra.

Mỹ Kim nhìn gương mặt đứng hình của Minh Hà, liền động lòng giải thích.

"Anh Lâm đây là con trai bác Tường Văn, chủ chuỗi khách sạn nổi tiếng ở Đà Nẵng và châu Á mà chắc chị cũng biết, tức là anh họ bên ngoại của anh Khanh đấy."

Hà định hỏi thêm, thế Mỹ Kim rốt cuộc là cái gì mà dạo này hay dính dáng vào câu chuyện, hãy kể nốt ra đi. Nhưng nhìn thấy con bé đứng cạnh Bảo Long, nên lại thôi. Gần đây Long không từ chối việc tụ tập với bọn họ khi cần thiết, nhưng ngày càng trở nên trầm tĩnh, ít nói. Không phải trước đây cậu ta không như thế, cũng có thể tại cái nhóm người này toàn mấy đứa con gái nói nhiều...

Vào đến sân, họ bắt đầu tản ra để tham quan các gian hàng trong hội chợ. Được chuẩn bị từ sáng, các quầy hàng ăn uống, lẫn trò chơi đều rất phong phú, hội tụ đầy đủ các nét văn hóa đông tây kim cổ. Thậm chí còn một đoạn đường đèn l*иg dành cho tình nhân, sao chép phong cách Hội An, tuy nhiên không được lãng mạn say đắm như bản gốc mà đông đảo náo nhiệt đúng nghĩa một lễ hội mùa hè.

Qua nơi bán đèn l*иg, Minh Hà sực nhớ ra, liền quay qua bạn trai.

"Cảm ơn vì chiếc đèn l*иg ở Hội An nhé. Mẹ tôi thích mấy câu thơ lắm."

Bạn- trai chưa kịp đáp lại thì anh- họ- của- bạn- trai đã một tay bụm miệng phì cười.

"Đèn l*иg? Thơ tình? Mày đã tiến hóa như vậy từ khi nào hả Khanh?"

Trọng Khanh vẫn lạnh tanh còn Minh Hà đương nhiên là không dám nói gì. Vừa đi qua một gian hàng trò chơi ném vòng, cô như chết đuối vớ được cọc, reo lên phá tan bầu không khí ngượng ngập.

"Cái chuông gió kia đẹp quá. Chúng ta thử lấy xem."

"Chính xác, để anh lấy cho em." Lại một lần nữa, anh- họ- của- bạn- trai lên tiếng, vừa vui vẻ định mua lượt chơi. Nhưng chưa kịp rút ví thì đã bị một bàn tay chặn lại.

Bạn- trai, cuối cùng đã can thiệp.

"Tôi không nghĩ là anh có việc ở đây đâu." Hàm ý xua đuổi thẳng thừng.

Quả nhiên, từ đầu đến giờ, Tường Lâm cứ kiên trì đi theo cặp đôi, hoàn toàn không để cho bất cứ giây phút riêng tư nào có cơ hội phát sinh. Mà một mình đi giữa hai hotboy được mọi người ngước nhìn cũng lại là áp lực cho Minh Hà.

"Có chứ, việc của anh chính là phá hoại chú mày. Lâu rồi không được chơi trò này, anh thật sự rất bứt rứt." Nghiêng đầu, vuốt tóc, trên môi vẽ nên một nụ cười khinh khỉnh.

Con người này, mặt dày như cái thớt. Chính là suy nghĩ của bạn- gái. Nhưng cô không nói thật, mà lại giơ tay làm điệu bộ dàn hòa.

"Thôi được rồi! Ai ném cũng được. Cả ba người cùng ném..."

"Một tràng pháo tay cho sự xuất hiện của ca sĩ Vikko với sáng tác mới của chính anh, Lời chưa nói!" Lời dẫn của MC hoàn toàn thu hút sự chú ý của Minh Hà về hướng sân khấu.

Tường Lâm không hiểu vì lý do gì lại bật cười thêm lần nữa.

Minh Hà được thể lôi kéo hai anh em về hướng sân khấu, với lý do là "ủng hộ anh trai của Việt Hương".

Nhưng màn trình diễn lại hay hơn tưởng tượng. Đây là một ca khúc pop với giai điệu dễ nghe, tuy nhiên phần lời lại khiến cho Hà khá cảm động. Nó kể về hai con người đã dắt tay nhau qua biết bao nhiêu cảnh đẹp bốn mùa nhưng lại không dám thổ lộ tình cảm, để rồi khi chàng trai nhận ra mình yêu cô gái rất nhiều thì những gì chưa nói đã chẳng còn cơ hội thành lời.

Vì là hit mới nên có rất nhiều khán giả hát theo, Hà tự hỏi không biết có thật là một người như Vikko lại viết được phần lời ý nghĩa thế này, hay lại bỏ tiền mua của ai rồi ký tên mình.

Kết thúc phần trình diễn là màn khiêu vũ ngẫu hứng. Máy chiếu sẽ cho hiện lên trên phông sân khấu một con số bất kỳ, cặp nam nữ có chung con số đó sẽ bước lên sân khấu và trở thành nhân vật chính của đêm tiệc trong vòng... hai phút, trước khi nhường vị trí cho cặp khác. Trong khi cặp sau lên thì cặp trước sẽ tranh thủ viết phiếu bầu King & Queen.

Thiên hạ ngờ rằng ý tưởng của sự ngẫu hứng này đến từ một FA (?!), nhằm mục đích tránh tình trạng ế ẩm của một số cá nhân không tiện nói tên, nhưng chẳng có ai phản đối vì như vậy cũng có sự thú vị riêng, và sau khi lên sân khấu, nếu không thích thì mọi người cũng có thể tự đổi cặp cho nhau.

Tất nhiên, định mệnh tình cờ sẽ tạo nên một vài trường hợp dở khóc dở cười, như ghép đôi Tuấn Anh với Việt Hương, khiến cho hai đương sự cầm tay nhau mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt, và giật phắt ra, chùi tay lia lịa vào áo khi vừa xuống khỏi sân khấu.

Tiếp đến, Thủy Linh được ghép với một cậu nhóc lớp mười mập mạp, mắt híp mũi hếch, đeo kính nobita, lại chỉ cao hơn cô một chút xíu. Cặp này cũng buồn cười. Cậu nhóc kia trông tướng tá otaku, rõ ràng say như điếu đổ vẻ dịu dàng mong manh như... truyện tranh của nàng tiên trước mặt, miệng há hốc như dọa ma. Lại được bạn Linh vốn nhát người lạ, đưa tay cho cậu ta mà cứ rón ra rón rén như đi vào chỗ chết.

Về phần Minh Hà, đối tượng là một anh bạn cùng khối, cũng có thể gọi là cao to đẹp trai. Phải cái bạn này cử chỉ, nét mặt đều lóng nga lóng ngóng không tự nhiên một chút nào, lại không nhìn vào Hà mà cứ nhìn đi đâu. Mãi cho đến lúc xuống khỏi sân khấu, thấy cậu ta gật đầu chào... Khanh rồi quay lưng chuồn thẳng, Hà mới biết rốt cuộc cậu ta sợ cái gì.

Tiếp đến, Hải Nam, Tường Lâm, Mỹ Kim, Trọng Khanh... đều tìm được bạn nhảy tạm thời. Toàn là người lạ và không có sự cố gì đặc biệt.

"Cậu nhảy đẹp quá! Trước đây cậu học qua chưa?" Minh Hà, dù đã đoán trước được, nhưng vẫn kinh ngạc khi Trọng Khanh vừa quay trở lại bên cô trong sự tiếc nuối của một cô nàng may mắn lớp mười hai.

"Một chút..." Khanh chỉnh lại cổ tay áo. "Nhưng nếu nói thật sự học, thì chỉ có mẹ và em gái tôi."

Hà đang ngẩn ngơ hồi tưởng lại từng động tác lịch thiệp đến say lòng của người trước mặt, thì chính người ấy lại đưa tay về phía cô.

"Cậu có muốn thử không?" Điềm nhiên.

May phước, Tường Lâm đang đi tán gái ở đâu đó chưa kịp về phá đám, nên Minh Hà mới được trọn vẹn trải qua cảm giác làm Lọ Lem.

Trọng Khanh chưa bao giờ ngưng lạnh lùng, nhưng lại là con người tinh tế và biết ý. Cậu biết cô gần như không thể nhảy, nên bắt đầu rất chậm để không làm khó cô. Cũng may, đây chỉ là điệu valse thông thường nhất...

Được vài bước, Hà đã thấy gương mặt mình như nóng lên. Tất cả những gì cô dám nhìn là cổ và ngực áo của Khanh, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ làm Hà bối rối. Cô biết giống như mọi người con trai khác trên sân trường, cậu đang nhìn xuống bạn nhảy là cô, bằng đôi mắt xám sâu thẳm bên dưới mái tóc nâu. Tay trong tay, vai kề vai, là trung tâm của mọi sự chú ý. Cô có cảm tưởng, suốt đời cũng chẳng thể quen được với cái danh hiệu "bạn gái" hoa mỹ này.

Hà miên man suy nghĩ, cho đến khi trên phông nền xanh xuất hiện con số 099. Và cặp đôi cuối cùng xuất hiện trên sân khấu...

Sự tình cờ có thể đi xa đến mức này ư?

Nguyễn Nhật Bảo Long và Hồng Như Nguyệt.

Khán giả đồng loạt ồ lên tán thưởng. Dĩ nhiên họ không hề biết về một đoạn quá khứ bên nhau của hai người này, nhưng kể từ đầu màn khiêu vũ đã kéo dài gần hai tiếng, thì đây chính là cặp xứng đôi, bắt mắt nhất từng xuất hiện.

Chẳng còn gì để nói về Bảo Long. Trong khi Như Nguyệt từ trước đến nay vẫn giữ vững danh hiệu hoa khôi số một của Gallet. Hôm nay, trong bộ váy màu hồng phấn lại càng tinh tế và gợi cảm, khoe được những đường cong tuyệt mỹ. Mái tóc dài mượt xõa ngang lưng, được kẹp vén qua tai bằng một vật trang trí tinh xảo đồng màu với chiếc váy. Chính là cô gái mang vẻ đẹp kiêu sa của bông hoa bách hợp.

Khi họ kết thúc điệu nhảy hoàn hảo, Hà tin rằng tiếng vỗ tay còn nhiều hơn cả khi Khanh cùng bà chị khối mười hai lúc nãy.

Đây là phần trình diễn chốt lại điệu valse, nên hai nhân vật có thời lượng trên sân khấu dài hơn những cặp đôi khác. Tuy nhiên, khi họ vừa làm xong nghĩa vụ, và DJ bắt đầu cho phát nhạc dance, thì Long lập tức rời tay Nguyệt.

Trong tiếng xập xình đinh tai nhức óc, nhìn qua đám dây kim tuyến, lẫn pháo màu đang đang được phun lên, Hà chỉ thấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia đang níu áo Bảo Long, trong khi môi mấp máy vài chữ gì đó như là "đợi tôi với."

Lại là cái cảm giác khó chịu dâng nghẹn lên cổ họng. Long đã hoàn toàn thoát khỏi đám đông, nhưng Nguyệt lại chạy theo. Họ sẽ có một cuộc nói chuyện...

Làm sao, Hà lại mong muốn đến cháy lòng, được có mặt ở đó? Phải chăng là tò mò? Mặc dù, cô biết chắc nội dung cuộc trò chuyện sẽ xoay quanh lời đề nghị quay lại của Như Nguyệt.

Liệu rằng, Bảo Long có thể xiêu lòng mà đồng ý hay không? Cô ấy xinh đẹp đến thế kia, được mọi người tán thưởng đến như vậy..., lại chịu hạ mình như vậy...

Sự quan tâm của Hà, liệu có quá mức không?

"Hai cái đứa này không nhảy, cứ nhìn dáo dác đi đâu như ăn trộm gà thế?" Lại cái giọng lơ lớ đặc trưng Việt Kiều, giống như trong đĩa Thúy Nga. Khiến cho Minh Hà bừng tỉnh.

Đến giờ, cô mới nhớ ra là mình vẫn đứng bên cạnh Trọng Khanh. Xung quanh, các trai xinh gái đẹp vẫn đang rung lắc nhiệt tình trong ánh đèn màu, trong khi hai người họ gần như không chuyển động, cho đến khi Tường Lâm xuất hiện.

Hà đảo mắt một vòng sân trường, thấy nhóm bạn phần lớn là FA của cô đang ngồi nghỉ ở một quầy bar ở góc sân, liền kêu mệt và ngỏ ý muốn ra cùng mọi người.

"Thế nào? Chơi vui không?" Hà nhìn gương mặt óng ánh mồ hôi của Việt Hương ra ý hỏi.

"Vui! Mà cậu biết tin gì chưa! Có người lần đầu tiên trong cuộc đời mười bảy năm, tối hôm nay đã được tỏ tình." Hương phá lên cười, tay chỉ về hướng... Thủy Linh.

"Chính là cái ông mập đã nhảy cùng chị ấy đầu chương trình chứ ai. Chuyện mới xảy ra cách đây chừng mười phút, còn nóng hổi nhé." Mỹ Kim góp vui.

Trong khi chính đương sự đang ngồi thu mình nhỏ xíu một góc, gương mặt xinh đẹp vẫn tái xanh, còn bàn tay cầm cốc nước cam trắng bệch vì sợ.

Tường Lâm phá lên cười, lại sà đến xoa đầu em gái.

"Em đã nhận- lời rồi! Nhất định đã nhận lời, đúng không?" Cố ý nói to để không chỉ một người nghe thấy.

"Không, em không. Em đâu quen biết gì cậu ấy..." Linh dùng sức lắc đầu.

"Phí quá! Rất là xứng- đôi với em đấy nhé." Giọng điệu giễu cợt, vẫn cố ý nói to.

Thủy Linh thấy vậy, ngây thơ tròn mắt.

"Thật sao?"

"Anh Lâm đùa đấy." Hải Nam động lòng can thiệp. "Này anh, đừng có trêu cậu ấy nữa."

"Thôi được rồi. Cơ mà, tóm lại. Để chúc mừng em gái ế ẩm lần đầu được ái mộ, anh đề nghị chúng ta đi tăng hai. Biết đâu ở đó em lại được..."

"Không tăng hai gì hết!" Lạnh lùng cắt ngang.

Trọng Khanh có vẻ đã mất kiên nhẫn đối với ông anh họ bảo bối. Cậu nắm lấy cổ tay Minh Hà, nói gần như ra lệnh.

"Chúng ta về thôi."

"Em và bạn gái cứ về, hay đưa nhau đi hẹn hò riêng tư thì tùy. Còn bọn anh sẽ đi tăng hai, problem?" Khinh khỉnh.

Yên lặng đáng sợ.

Cho đến khi Việt Hương quyết định đóng vai chiến sỹ cảm tử quân, e dè phá tan bầu không khí.

"E hèm, tình hình là... Bây giờ đã quá nửa đêm. Em kiểu gì cũng phải về sớm vì... bố mẹ không cho phép. Và theo như em biết thì mẹ của Hà cũng không cho đi muộn quá đâu..."

"Thế thì thôi vậy, chúng ta về." Tường Lâm lập tức dễ dãi. Dường như chính bản thân anh chàng cũng không hề thật sự muốn tiếp tục, mà chỉ nói để... chọc tức ai đó.

Minh Hà vừa cùng mọi người tiến ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Bảo Long. Cô thấy lòng mình chùng xuống. Có lẽ nào...

Nhưng chưa kịp nghĩ hết câu, đã thấy bàn tay mình bị ai đó giữ lại.

Càng không ngờ, người đó là Nguyễn Vũ Tường Lâm.

Anh ta cầm tay Hà, nhưng lại nhìn Khanh.

"Anh mượn bạn gái một chút. Để anh đưa cô ấy về." Thanh âm nghiêm túc khác thường, nét đùa cợt mới rồi như bay biến hết.

Khanh và Lâm nhìn nhau một hồi. Màn đấu mắt không ai nhường ai này khiến Hà thật ngột ngạt.

"Không được." Khanh nắm lấy cổ tay kia của Hà.

Lại một cảnh tượng như phim, khỏi phải nói đã thu hút nhiều ánh mắt tò mò đến thế nào.

"Nếu em muốn đưa cô ấy về, được thôi. Ngoài kia vẫn còn một số thành phần khác cần được dạy dỗ..." Nhếch môi, mắt lại ánh lên vẻ tinh quái. "Đừng tưởng chỉ có một mình mày là em anh."

Một lần nữa, yên lặng đáng sợ.

"Thôi nào..." Hà cau mày khi nhìn thấy lác đác máy điện thoại bắt đầu giơ lên. "Hai người các anh làm em thấy khó chịu đấy."

Bấy giờ, cả hai mới đồng loạt buông tay. Trong khi Khanh quay lưng đi trước, chỉ để lại một câu.

"Thứ ba gặp lại."