Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiang Dao cũng không nghĩ vào hiệu sách sẽ nhìn thấy Lục Vũ Tình ngồi cô đơn ở quán cafe bên cạnh, thậm chí vẻ mặt có chút mất hồn.
“Anh hai, anh cứ đi dạo trước, hoặc là đem đồ của em về trấn trước, cứ làm việc của anh đi, em đi tìm chị Vũ Tình.” Giang Dao đẩy đẩy Giang Lỗi cũng không giải thích nhiều, rồi đẩy cửa quán cafe bước vào trong, bước được vài bước thì ngừng lại quay đầu nói, “Mẹ chồng em có hỏi, anh cứ bảo em đi gặp chị, cùng chị nói chuyện.”
Nói xong, Giang Dao đi thẳng vào trong, bước đến bên cạnh Lục Vũ Tình dịu dàng nói, “Chị, là em!”
Lục Vũ Tình phản ứng có chút chậm, vừa nhìn thấy Giang Dao bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy cô dựa đầu vào vai khóc rống.
“Tiểu Dao, làm sao bây giờ? Em bảo chị nên làm gì bây giờ?”
Lục Vũ Tình không có người để tâm sự chuyện riêng tư này, không dám nói với ba mẹ sợ hai người sẽ lo lắng, cha mẹ chồng lại không phải người nói chuyện đạo lý.
“Chị, có chuyện gì xảy ra?” Giang Dao có chút ngượng ngùng ôm Lục Vũ Tình, giơ tay lên không biết nên để chỗ nào, cuối cùng đành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lục Vũ Tình, dùng hành động đơn giản nhất an ủi Lục Vũ Tình.
“Chị thuê thám tử tư điều tra Triệu Trang Tông mới phát hiện, rất nhiều lần hắn nói đơn vị tăng ca đến nửa đêm, kỳ thật đều từ nhà người phụ nữ kia đi ra, làm gì có tăng ca? Mà chị lại ngu ngốc mỗi ngày chờ hắn đến nửa đêm, thậm chí còn làm bữa ăn khuya cho hắn, mà hắn mỗi lần đều làm bộ thật cao hứng, thật ra hắn vừa mới ở trong lòng người phụ nữ kia về nhà. Triệu Trang Tông, đồ súc sinh, sao hắn có thể làm như thế? Sao hắn dám?” Lục Vũ Tình thật sự sụp đổ, “Hôm qua, chị và hắn về nhà cha mẹ chồng, mẹ chồng chị lại nói đến chuyện sinh con, đồ súc sinh kia dám nói hắn đã nghĩ kỹ, sẽ nhận nuôi dưỡng một đứa bé, đã nhờ người đi hỏi, nhiều nhất hơn một tháng không đến hai tháng sẽ có tin tức, vậy mà mẹ chồng chị cũng đồng ý. Hơn một tháng, chưa đầy hai tháng, chẳng phải là ngày dự sinh của người phụ nữ kia? Hắn đang chuẩn bị đem con của người phụ nữ khác sinh ra về nhà, hắn coi chị là đồ ngu ngốc giúp hắn nuôi dưỡng? Chị rốt cuộc đã làm gì có lỗi với hắn mà hắn đối xử với chị như vậy!”
Lục Vũ Tình càng nói càng đau lòng, càng nói càng khổ sở, “Mẹ chồng chị, rõ ràng đã sớm thông đồng với hắn, có lẽ, cũng đã sớm biết đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là con trai, ngày hôm qua đưa chị về nhà chính là cố ý hợp mưu diễn một màn tiết mục nhận nuôi đứa bé cho chị xem. Tương lai, chị yêu thương một cái dã loại, tỉ mỉ nuôi dưỡng một đứa dã loại không có quan hệ gì với chị, ở trong mắt bọn họ, Lục Vũ Tinh chị rốt cuộc gì? Người giúp việc? Vυ' em? Hay cảm thấy chị là người dễ bắt nạt!”
“Chị, Triệu Trang Tông không phải cái thứ tốt.” Giang Dao không thể nhịn được nữa vẫn phải mở miệng mắng một câu, “Chị vì loại người này thương tâm, khổ sở thật không đáng.”
“Tiểu Dao, chị thấy mình thật ngu ngốc, em nói chị nên làm sao bây giờ? Ly hôn sao? Ly hồn rồi chằng phải thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia? Người phụ nữ kia không phải có thể ngênh ngang vào nhà thay thế chị sao? Chị không cam lòng, không cam lòng!” Nước mắt Lục Vũ Tình lại tí tách rơi xuống, một người ngày thường có bao nhiêu hiếu thắng ngay lúc này lại khóc đầy mặt.
“Chị, không ly hôn vậy người uỷ khuất không phải là chị sao? Chị sống như vậy chẳng phải đang tự mình làm khổ mình? Nếu vì tranh đoạt một cái thân phận liều chết không ly hôn, thậm chí đến hơi cuối đều khiong thành toàn bọn họ mà tiếp tục coi như không biết chuyện gì, chị... chị muốn thật như vậy, em sẽ khinh thường chị. Chị làm như vậy sẽ đánh mất thanh xuân của mình, thời gian càng dài chịu đau khổ chính là số mệnh chị. Chị tốt như thế, không có Triệu Trang Tông, trên thế giời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi chị.” Giang Dao biết, có lẽ rất nhiều người sẽ có loại tâm lý này bởi vì không cam lòng, cho nên không muốn lui một bước.