Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 27: Chương 27: Gặp lừa gạt

Giọng nam nhu nhược lần nữa nói ra.

- Trộm thì như thế nào, ngươi không đưa tiền ta đánh gãy chân của ngươi.

Thanh âm lúc trước kiêu ngạo nói.

Lâm Dật Hiên chậm rãi đẩy cửa ra, sau đó đi ra ngoài, trên sân thượng tổng cộng có bốn người, hơn nữa bốn người này đều là người lớp hắn, Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, không nghĩ tới đến nơi đây vậy mà cũng có thể gặp được bạn cùng lớp, hơn nữa còn là lừa gạt vơ vét tài sản.

Trong đó dễ thấy nhất đúng là Lý Tắc Thành lúc trước đã từng cảnh cáo hắn, mà phía sau hắn thì đi theo hai tùy tùng, bộ dạng hai tên tùy tùng kia lại không có nhã nhặn như Lý Tắc Thành, lộ ra rất là cường tráng, mà trước người bọn hắn là một nam sinh hơi mập, lúc này hắn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bộ dạng nhu nhược.

Nghe được Lâm Dật Hiên đến, tất cả mọi người đem con mắt nhìn tới đây, thấy là Lâm Dật Hiên, trong mắt Lý Tắc Thành khẽ giật mình, hắn còn nhớ rõ hôm trước Ngũ Ca nói với hắn Lâm Dật Hiên tựa hồ là một gia hỏa khó dây dưa, bất quá Lý Tắc Thành lại không coi chuyện này là quan trọng, dù sao Lâm Dật Hiên bình thường biểu hiện là rõ như ban ngày, nếu hắn là cao thủ mà nói, cái kia mình chính là tuyệt thế cao thủ, nhất định là Ngũ Ca không muốn ra tay, mới cố ý nói như vậy.

- Lâm Dật Hiên, ngươi tới làm gì?

Lý Tắc Thành còn chưa mở miệng, một nam sinh đi theo hắn đã mở miệng, vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn Lâm Dật Hiên.

Nam sinh này là một năng khiếu sinh thể dục trong lớp, tên là Lý Đồng, bởi vì trong nhà Lý Tắc Thành có tiền, cho nên một mực đi theo bên cạnh Lý Tắc Thành làm người hầu, Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Lý Đồng một cái, sau đó nhìn về phía nam sinh hơi mập ngồi xổm kia, nam sinh này tên là Hứa Cường, tuy danh tự mạnh mẽ, lại tuyệt không mạnh mẽ, ngược lại tính cách có chút mềm yếu, bất quá ở trong lớp học xem như một người hiền lành, bình thường không đắc tội với ai cả.

- Lý Tắc Thành, hiện tại ta cũng có chút bội phục ngươi, ngay cả lừa gạt cũng chơi rồi.

Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Lý Tắc Thành một cái, khinh thường nói.

Kỳ thật Lý Tắc Thành căn bản không quan tâm chút tiền lừa gạt kia, hắn cần chính là kɧoáı ©ảʍ lừa gạt, nhìn người khác thời điểm ở trước mặt hắn biểu hiện sợ hãi, gom tiền cho hắn, hắn có một loại kɧoáı ©ảʍ cường giả.

- Lâm Dật Hiên, con mẹ mày, dám nói chuyện cùng Lý ca như vậy sao? Có tin ta quất chết ngươi hay không?

Đồng dạng không đợi Lý Tắc Thành nói chuyện, Lý Đồng đã bắt đầu biểu hiện mình, vẻ mặt hắn hùng hổ mà đi đến trước người Lâm Dật Hiên, thò tay liền chộp tới cổ áo của Lâm Dật Hiên.

- BA~...

Một tiếng giòn vang, Lâm Dật Hiên một cái tát đẩy tay Lý Đồng ra, đồng thời nhàn nhạt nói:

- Ta cho phép ngươi đυ.ng ta sao?

- Con mẹ mày, còn giả bộ cùng lão tử, lão tử đánh chết ngươi.

Lý Đồng lắc lắc cánh tay bị Lâm Dật Hiên đập đau, vẻ mặt nổi giận, vung nắm đấm như thiết chùy kia trực tiếp đánh tới mặt Lâm Dật Hiên.

- Phanh...

Lý Đồng còn không có đánh tới Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên đã đá ra một cước, trực tiếp đá đến phần Lý Đồng, Lý Đồng trực tiếp lật đến trên mặt đất, sau đó như con tôm luộc còng xuống, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

- Đcmm, còn dám đánh trả, ta gọt chết ngươi.

Lúc này trong tay Ngô Đào, tùy tùng khác của Lý Tắc Thành đột nhiên xuất ra một con dao bấm, trực tiếp đâm về phía Lâm Dật Hiên.

Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, không nghĩ tới Ngô Đào ở trong trường cũng dám động đao, bất quá chỉ là một cây đao Lâm Dật Hiên còn không để ở trong mắt, dù nói thế nào thực chiến của hắn cũng đạt tới trung cấp, nếu ngay cả một đệ tử cũng không đối phó được, vậy thật sự là xấu hổ chết người. Lâm Dật Hiên trực tiếp lướt tới, cực nhanh đưa tay nắm lấy cổ tay Ngô Đào, sau đó nhẹ nhàng uốn éo, dao bấm trong tay Ngô Đào rơi trên mặt đất, Lâm Dật Hiên một cước đá văng đao ra, sau đó lại hướng Ngô Đào đá ra một cước, Ngô Đào kêu thảm một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

- Đáng chết, ngươi dám ở trường học đánh người, chẳng lẽ ngươi không sợ giảng viên sao?

Lúc này Lý Tắc Thành nói ra một câu, lập tức chọc cười Lâm Dật Hiên.

- Ngươi ngay cả lừa gạt cũng dám, ta vì cái gì không dám đánh người? Hơn nữa hình như ta là phòng vệ chính đáng a.

Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng nói.

- Hừ, ngươi chờ xem, coi xem ngươi còn cứng được mấy ngày.

Ánh mắt Lý Tắc Thành lạnh lẽo, sau đó quẳng xuống một câu ngoan thoại liền muốn rời đi.

- Ta cho ngươi đi sao? Ngươi như vậy rời đi ta sẽ rất hoang mang.

Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng đi tới một bước, thoáng cái chặn ly khai Lý Tắc Thành.

- Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, có ít người ngươi chọc không nổi, đừng cho là mình có chút tiểu nghệ liền cảm thấy rất giỏi rồi.

Lý Tắc Thành lạnh lùng cười cười, sau đó nói.

- Người nào không thể trêu vào, ta không biết, nhưng mà ngươi, có lẽ ta có thể chọc được. Ít nói nhảm đi, ngươi tổng cộng lừa gạt Hứa Cường bao nhiêu tiền, hiện tại một phần không thiếu mà giao ra đây, nếu ít đi một phần, ta sẽ làm ngươi mấy tháng không rời khỏi giường.

Lâm Dật Hiên nhìn về phía Lý Tắc Thành, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Đcmm, con mẹ mày dám quản chuyện của ta, ta không giao ngươi có thể như thế nào đây?

Lý Tắc Thành một chút cũng không có bị Lâm Dật Hiên hù sợ, ngược lại vẻ mặt kiên cường nói.

- Không thể thế nào.

Trên mặt Lâm Dật Hiên mang theo mỉm cười, sau đó một cước đá trúng bụng dưới của Lý Tắc Thành, Lý Tắc Thành chỉ cảm thấy trong bụng một hồi đau nhức kịch liệt, nước chua trong dạ dày cuồn cuộn, thiếu chút nữa làm cơm hắn mới ăn trào ra.

- Ngươi dám đánh ta?

Lý Tắc Thành quỳ ngồi dưới đất, vẻ mặt mang theo khó có thể tin nhìn về phía Lâm Dật Hiên.

- Ngươi thật đúng là buồn cười a, ta vì cái gì không dám đánh ngươi?

Lâm Dật Hiên hạ thấp thân, vẻ mặt cười khẽ nói.

- Ngươi nhất định sẽ trả giá thật nhiều.

Lý Tắc Thành gào thét nói.

- Một cái giá lớn? Ta chờ.