Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 8: Chương 8: Chuẩn bị chiêu đãi nhạc mẫu (1)

Lâm Dật Hiên chứng kiến biểu lộ trên mặt Lục tử cũng nghĩ đến đại khái, nhất định là đồng lõa đã đến, Lâm Dật Hiên nhíu mày, nghe tiếng bước chân ít nhất có hơn mười người, Véc-tơ Thao Tác của hắn chưa có thuần thục, đối phó một người còn dư xài, nhưng mà đồng thời đối phó nhiều người mà nói, Lâm Dật Hiên là một điểm nắm chắc cũng không có, được rồi, bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh, vẫn là chờ thực lực hắn tăng lên, lại đến tìm những người này tính sổ.

- Hôm nay ta có việc gấp, chẳng muốn lãng phí thời gian với các ngươi, nói cho lão đại ngươi biết, hôm nào ta sẽ đi tìm hắn tính sổ.

Lâm Dật Hiên đột nhiên nhảy lên, thân thể lập tức cất cao 3-4m, cả người thoáng cái liền nhảy lên tường bên cạnh, sau đó liền không thấy bóng dáng.

- Võ lâm cao thủ!

Lục tử bị Lâm Dật Hiên lộ ra chiêu thức ấy triệt để kinh sợ rồi, hắn chẳng thể nghĩ tới Lâm Dật Hiên nhìn như một học sinh bình thường, vậy mà sẽ là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.

- Tiểu tử kia ở chỗ nào?

Lúc này liền thấy một nam tử vẻ mặt bưu hãn mang theo hơn mười tiểu đệ lao đến.

- Ngũ Ca, Lý Tắc Thành không có nói cho chúng ta biết lời nói thật, tiểu tử kia dĩ nhiên là một võ lâm cao thủ...

Vẻ mặt Lục tử khổ sở nhìn về phía nam tử dẫn đầu kia, cũng chính là Ngũ Ca nói.

Kỳ thật Lâm Dật Hiên cũng không có ly khai, hắn thủy chung trốn ở trên nóc nhà, dù sao có người muốn đối phó hắn, hắn cũng không thể coi như không có phát sinh qua, hắn sở dĩ ở trước mặt Lục tử lộ ra một tay như vậy, cũng là vì kinh sợ những lưu manh kia, thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu, chịu không được sóng gió gì, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn có thể trở nên vô cùng cường đại, cho nên hắn mới tranh thủ thời gian, lộ ra chiêu thức ấy, tin tưởng những lưu manh kia trong thời gian ngắn sẽ không dám tìm hắn gây phiền toái.

Mà sau khi nghe đám lưu manh này dĩ nhiên nói đến Lý Tắc Thành, vẻ mặt Lâm Dật Hiên thoáng cái lạnh xuống, không nghĩ tới vì một việc nhỏ như vậy, liền tìm xã hội đen để đối phó hắn, hơn nữa nghe những lưu manh kia nói, còn giống như muốn đánh gãy hắn một chân, khoản sổ sách này hắn nhớ kỹ, sau này sẽ chậm rãi tính toán lại.

Bất quá hiện tại Lâm Dật Hiên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì thời gian của hắn cũng không nhiều rồi, cùng Lục tử lãng phí một ít thời gian, đã không có bao nhiêu thời gian, Lâm Dật Hiên vội vàng đi tới ven đường, chận một chiếc taxi.

- Đi Vận Trúc Uyển.

Sau khi Lâm Dật Hiên lên xe, liền nhàn nhạt nói một tiếng.

Tài xế kia nghe được phải đi Vận Trúc Uyển, không khỏi sợ run một tiếng, sau đó khẽ cười nói:

- Tại đó có thân thích hả?

- Không phải, một người bạn của ta ở đó.

Lâm Dật Hiên thuận miệng trở về một tiếng, cũng khó trách lái xe sẽ có phản ứng kia, Vận Trúc Uyển là khu biệt thự nổi danh Long thành, là cư xá giàu có nhất Long thành, người có thể đi vào chỗ đó, tài sản ít nhất cũng phải mấy tỷ, bởi vì một ngôi biệt thự rẻ nhất chỗ đó cũng là mấy trăm vạn, thật đúng là tấc đất tấc vàng.

Lái xe một đường không ngừng nói chuyện phiếm cùng Lâm Dật Hiên, mà Lâm Dật Hiên cũng thuận miệng ứng phó vài câu, thỉnh thoảng cũng thúc lái xe bảo hắn nhanh một chút.

Tốc độ lái xe này cũng không phải chậm, trong chốc lát liền đến cửa chính Vận Trúc Uyển, phải nói cư xá giá cao rất xa hoa, chỗ cửa chính tu kiến tựa như công viên, còn có một quảng trường suối phun, mà nơi cửa bảo an đứng thẳng tắp, người thường căn bản không thể tiến vào cư xá.

Taxi vừa tới cửa liền bị ngăn lại, một bảo an đã đi tới, nói ra:

- Thật xin lỗi, nơi đây không cho phép tùy tiện đi vào.

- Ta là tới tìm người, có thể để cho ta đi vào hay không?

Lâm Dật Hiên hướng nhân viên an ninh kia nói.

- Liền ngươi? Ngươi biết đây là địa phương nào sao? Đến nơi đây tìm người?

Lúc này một bảo an trẻ tuổi khác chen miệng nói.

- Tiểu Triệu, ngươi nói cái gì đó!

Nhân viên an ninh lúc trước lập tức quát lớn đối với bảo an Tiểu Triệu một tiếng.

- Không phải sao, ngươi xem hắn ăn mặc một thân hàng vỉa hè, làm sao có thể quen biết người ở chỗ này.

Tiểu Triệu nhỏ giọng nói thầm một câu.

Lúc trước nhân viên an ninh kia ngược lại không có để ý Tiểu Triệu nói, mà hướng Lâm Dật Hiên khẽ cười nói:

- Thật có lỗi, Tiểu Triệu mới tới nên không hiểu chuyện, nếu như ngươi thật sự nhận thức người ở bên trong, tốt nhất là gọi điện thoại, chỉ có xác nhận ta mới có thể để cho ngươi vào.

Người bảo an này nói chuyện rất nguyên tắc, Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng không có thể nói cái gì, hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của Thượng Quan Tuyết Yên, điện thoại vừa mới nối thông, liền nghe được thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung của Thượng Quan Tuyết Yên truyền đến:

- Lâm Dật Hiên, ngươi xảy ra chuyện gì? Như thế nào còn chưa tới?

- Ta ở ngay bên ngoài cư xá, chẳng qua là bị bảo an chặn lại, không cho ta vào.

Lâm Dật Hiên cười khổ một tiếng.

- Ngươi đem điện thoại đưa cho bảo an kia.

Thượng Quan Tuyết Yên hơi ngơ ngác một chút, sau đó nhàn nhạt nói, hiển nhiên nàng cũng quên mất việc này.

Lâm Dật Hiên đưa điện thoại di động cho bảo an kia, sau đó nhân viên an ninh kia nói với Tuyết Yên vài câu, liền trả điện thoại di động lại cho Lâm Dật Hiên, bảo an khẽ cười nói:

- Tốt rồi, ngươi có thể tiến vào.

Nói xong liền mở cửa chính ra.

Sau khi tiến vào Vận Trúc Uyển, bên trong bố trí vô cùng đẹp, có núi có hồ, còn có mảng lớn thảm cỏ xanh biếc, biệt thự trong cư xá chặt chẽ, cách hơn trăm mét là một cái, không gian mỗi một biệt thự đều lớn vô cùng.

Biệt thự của Thượng Quan Tuyết Yên ở trên sườn núi, vừa vặn xây dựng đối diện hồ nước, vị trí ngược lại là hết sức tốt.

Lâm Dật Hiên thanh toán tiền xe, liền đi tới trước biệt thự của Thượng Quan Tuyết Yên, đây là một tòa biệt thự ba tầng, chỉnh thể mang theo một cảm giác thanh nhã, bên ngoài có một sân nhỏ quay chung quanh ngôi biệt thự ở trong đó, nơi đây Lâm Dật Hiên cũng chỉ ghé qua một lần, nhưng ấn tượng đối với nơi này lại hết sức khắc sâu, khi đó hắn còn đang suy nghĩ, lúc nào mình mới có thể có một tòa biệt thự như vậy.