Vòng eo đột ngột bị giữ lấy, nhấc lên cao, thiếu niên nhẹ nhàng giúp cô vén đi những lọn tóc ra sau tai, trên môi rơi xuống một nụ hôn.
Vòng eo đột ngột bị giữ lấy, nhấc lên cao, thiếu niên nhẹ nhàng giúp cô vén đi những lọn tóc ra sau tai, trên môi rơi xuống một nụ hôn.
Nụ hôn của hắn ngây ngô mà độc đoán, gấp gáp dữ dội nhưng lại ẩn chứa ôn nhu, tỏ rõ si mê trong lòng.
Nhớ cô, nhớ đến thân thể đau đớn, nhớ đến chết đi sống lại.
Đầu lưỡi gắt gao quấn quýt lấy nhau, liên tục khuấy đảo, thiếu niên giống như người đi trên hoang mạc tìm được ốc đảo, điên cuồng hút lấy nguồn nước.
Liếʍ mυ'ŧ và ngấu nghiến mật dịch ngọt ngào trong miệng của người con gái.
Ý loạn tình mê, hơi thở đan xen quét sạch mọi lý trí, cô gái yếu ớt giẫy giụa, bàn tay mảnh khảnh dần dần nắm lấy vạt áo trước ngực người đàn ông, càng ngày càng siết chặt.
Không biết hôn bao lâu, mãi đến khi Tống Ngàn Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng như sắp ngất, môi hắn mới lưu luyến rời khỏi cô, đôi môi mang theo mùi đàn hương hơi hé mở, kéo ra sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ.
Người đàn ông vươn tay lau đi vệt nước trên môi đang chảy xuống cằm cô gái, đầu ngón tay thô ráp chạm vào chất lỏng dính ướt, đảo quanh khóe môi.
Khó chịu lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cô gái không thể chịu nổi nhíu mi, đôi má nhiễm hồng, ửng đỏ.
“Đừng... đừng xoa mà.” Giọng cô gái run nhẹ, đôi mắt nai tơ ngập nước.
Cô bị hôn đến mềm nhũng hai chân, cả cơ thể hoàn toàn tựa vào vòng tay chống đỡ ở eo để không bị trượt chân.
Dưới váy là một mảnh hỗn độn, ướt nhẹp.
Quân Duật Đông cười nhẹ, lau đi những hạt nước mắt vừa rơi ra từ khóe mi của cô.
"Ngàn Nguyệt, chị thật đáng yêu, chỉ mới hôn một chút liền chảy nước."
Tống Ngàn Nguyệt bị những lời càng rỡ của Quân Duật Đông làm cho sắc mặt đỏ bừng.
"Bảo bối à, em có muốn tiếp tục làm chuyện chưa xong ngày đó không?"
"Hả? Chuyện gì cơ? Tôi thực sự không nhớ, là tranh vẽ sao? Hay là... ưm"
Quân Duật Đông cúi đầu cắt ngang lời cô nói, day cắn cánh môi như một hình phạt, "Giả ngốc? Giả ngốc cũng không thoát được đâu."
“Chính chị dụ dỗ tôi trước.” Đôi môi gợi cảm của người đàn ông chậm rãi chà xát môi nhỏ của cô, thật khó tách rời.
Mê mang nâng mi nhìn thiếu niên trước mặt, Tống Ngàn Nguyệt có thể nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu thẳm trong đôi mắt khép hờ của hắn.
"Chị đã xin tôi làʍ t̠ìиɦ."
"Bây giờ, tôi đồng ý."