“Nhắm mắt lại? Xấu hổ? Không dám nhìn tôi?”
“Giúp tôi vẽ một bức chân dung, tôi sẽ thả cậu đi."
“....”
Hóa ra là chỉ vẽ tranh?
Trái tim đang treo lơ lửng của thiếu niên bất giác buông lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một khắc, căng thẳng lại bất chợt tràn vào trong l*иg ngực.
"Xin lỗi, tôi không bao giờ vẽ chân dung"
Tống Ngàn Nguyệt cắn mạnh vào yết hầu của cậu thiếu niên như một cách để trừng phạt.
Thực sự tồi tệ.
Người thanh niên đau đớn, hít mạnh hột hơi, hai mắt nhắm chặt, đầu dựa vào tường, khó chịu ưỡn cổ, trên làn da trắng bệch hằn lên một hàng dấu răng mờ nhạt.
"Làm sao đây?"
“Ngàn Thuần sắp lên rồi, cậu nói xem... em ấy sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy cảnh này?”
Tống Ngàn Nguyệt ngẩng đầu, môi đỏ vô tình lướt qua chiếc cằm của thiếu niên.
Chỉ cần hắn dám nói "không", cô liền hôn lên đây.
Tống Ngàn Nguyệt đã quen với việc trơ trẽn và lộ da thịt trước mặt em trai mình, nhưng cô biết rằng Quân Duật Đông thì khác, chàng trai có da mặt mỏng này sẽ không thể chịu đựng được sự xúc phạm như vậy.
Bị chị của bạn thân ép vào tường là một điều quá cấm kỵ.
"Buông tôi ra."
“Không buông.” Cô túm lấy vạt áo sơ mi trắng trước ngực của chàng trai.
Quân Duật Đông vô cùng cao lớn, Tống Ngàn Nguyệt kiễng chân, vừa vặn chạm tới cằm của hắn, tiểu hồ ly trắng tuyết đang hung hăng đè ép tiểu bạch thỏ ngây thơ.
“Duật Đông à, nhà hết khăn giấy rồi, dùng khăn ướt lau được không?”
Giọng nói và tiếng bước chân của Ngàn Thuần từ dưới lầu vang lên càng lúc càng gần.
Tống Ngàn Nguyệt thêm dán sát, thân thể mềm mại của cô nằm gọn trong vòng tay hắn, núʍ ѵú hơi nhô cao, cách một lớp vải nhẹ nhàng cọ xát lòng ngực hắn.
Dáng vẻ quyến rũ hoàn toàn bại lộ.
"Tôi hứa với cô."
“Mau thả tôi ra.” Hắn thở hổn hển, có chút hụt hơi.
Gia quy nhà họ Quân rất nghiêm khắc, và Tống Ngàn Nguyệt biết rằng hắn không thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến danh tiếng của gia tộc trước mặt người ngoài.
Không gian yên tĩnh vang lên giọng nói lạnh lùng của thiếu niên, lẫn vào bầu không khí mơ hồ ẩm ướt, Tống Ngàn Nguyệt nhướng mày.
Đồng ý dễ dàng vậy sao?
Cô nghĩ rằng mình đã đi hơi quá xa rồi.
Quả nhiên nam thần cấm dục gì đều là dối trá, đều loại người dễ bị tán tỉnh!
Thiếu niên bên dưới mím chặt môi khẽ run, giống như tức giận đến mức nắm chặt hai tay.
Tống Ngàn Nguyệt đã buông tay và kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Chị? Sao chị lại ở đây?"
"Chạy lên đây nhanh như vậy là muốn làm gì?"
“Sao, nhóc sợ chị đây cướp mất bạn tốt của nhóc sao?”
Tống Ngàn Nguyệt dựa vào tường, kéo chiếc áo sơ mi mỏng của mình lại che đi cảnh xuân bên trong.
“Chị!” Tống Ngạn Thuần mím môi, siết chặt tay đang cầm khăn giấy ướt
“Duật Đông không phải là người chị có thể động vào!"
Vô nghĩa, người đàn ông của nữ chính, có thể là người mà cô không động vào ư?