Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bỗng chốc đỏ ửng, ngại ngùng muốn xĩu, trong đầu trống rỗng, đưa tay bất chợt từ trong tay hắn lấy lại áo yếm, vội vàng nhào thành một cục rồi giấu nó phía sau lưng, đôi mắt đen nhấp nháy liên tục: “Ta...chàng...”
Nàng không dám nhìn vào mắt Ôn Giản, nói lắp, đứng cách hắn rất gần, ánh mắt chạm lòng bàn chân hắn, mảnh vải ở đó chầm chậm chuyển động, vốn đang phẳng, giờ đây đã dựng lên thành một cái lều!
Trái tim bé bỏng của Quý Tang suýt muốn nhảy ra ngoài, đương nhiên biết đó là cái gì rồi, sợ hãi kêu lên: “Á...”
Trong tay đang nắm lấy mảnh vải chạy ra ngoài.
Nàng chạy ra bên ngoài liền va phải mẫu thân của Ôn Giản - Ôn Lý Thị.
Mới nãy Quý Tang đã bái kiến qua mẹ chồng, mẹ chồng nhìn thấy có vẻ rất hợp nhau, tuy cô con dâu gả vào Ôn gia là một người khác, nhưng đối với Ôn Lý Thị mà nói, hồi môn cũng đã vào Ôn gia rồi, con gái nào của Quý gia gả vào đều được cả.
Hơn nữa, tính cách của Quý Tang so với Quý Xuân Hoa dịu dàng hơn nhiều, cho nên bọn họ càng hợp nhau.
Ôn Lý Thị nhìn thấy dáng vẻ nàng hoảng hốt, vội hỏi: “Quý Tang...chạy chậm thôi con.”
Quý Tang “Dạ” lên một tiếng, vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa tiêu tan, con ngươi đen láy nhìn Ôn Lý Thị.
Ôn Lý Thị nhìn thấy đồ giấu sau lưng nàng, nghi ngờ hỏi: “Quý Tang, trong tay con đang cầm cái gì vậy?”
Quý Tang lắp bắp trả lời: “Nương, không...không có gì ạ.”
Quý Tang nói xong liền cầm chậu nước đi bên cạnh giặt áo yếm.
Ôn Lý Thị đi nhà bếp nấu cơm, ở bên cửa sổ nhìn thấy Quý Tang đang giặt áo yếm, một nụ cười bẽn lẽn chợt nở trên gương mặt của nữ nhân lớn tuổi đầy quyến rũ, trong cổ họng phát ra tiếng cười vui vẻ, Ôn Chính từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy thê tử của mình đang vui vẻ, đi qua, nhìn theo tầm mắt hướng ra bên ngoài: “Nhìn cái gì vậy?”
Ôn Lý Thị bị dọa cho hết hồn: “Cái ông đáng ghét này, đi vào sao không phát ra tiếng động vậy?”
Ôn Chính liếc nhìn cặp mông hếch lên của bà, giơ tay ra bóp lấy: “Lại không ăn trộm, sợ cái gì chứ?”
Ôn Lý Thị bị ông xoa bóp mông vô thức bật lên: “Ôn Chính...khi nãy...tôi nhìn thấy Quý Tang đang giặt áo yếm đó, trên đó còn có máu, ông...từ giờ có thể yên tâm không?”
Đều là người trải qua cả rồi, đương nhiên biết ý nghĩa của máu đó là cái gì.
Con ngươi của Ôn Chính khẽ chuyển động, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ừm, yên tâm yên tâm rồi, tôi đương nhiên biết tiểu tử này di truyền từ tôi mà, làm sao có thể giống bọn họ nói được, con của chúng ta chỉ một đứa mọt sách thôi ư?”
Ôn Lý Thị nhịn không được mà nhìn ông quở trách: “Di truyền cái gì cơ chứ?”
Ôn Chính bật cười lên, cơ thể dựa sát vào eo bà rướn người, ghé sát vào tai nói: “Bà nói xem?”
Ôn Lý Thị lập tức cảm nhận được đằng sau eo chỗ đó cứng cứng, giơ tay đẩy ông ra: “Ông biếи ŧɦái này, con còn ở đây đó!”
Ôn Chính rốt cuộc không có làm gì với Ôn Lý Thị, chỉ hôn lên má bà một cái, cặp phu thê liền bắt đầu vừa nấu ăn vừa cười nói rôm rả.
Nửa tiếng sau giờ Thìn.
Quý Tang và Ôn Giản được gọi đi ăn cơm trưa.
Bốn người ngồi cùng nhau.
Quý Tang không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt Ôn Giản, Ôn Giản vẻ mặt u ám cúi đầu chỉ quan tâm đến việc ăn cơm.
Bầu không khí giữa hai phu thê mới cưới kỳ lạ không thể giải thích được.
Cặp phu thê già nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thôi, lẽ nào không phải như những gì họ nghĩ?