Bị Cậu Ruột Sủng Ái Hàng Ngày

Chương 4: Em mút ông đây ba năm

Tống Vũ “tự hủy thanh danh, Thẩm Tình vô cùng xấu hổ, dưới ánh nhìn chăm chú lạnh lẽo của hắn, run rẩy vén áo lên, cởi bỏ áo ngực, bầu ngực trắng nõn đẫy đà lập tức nhảy ra ngoài, đầṳ ѵú căng tròn như quả anh đào còn tràn ra vài giọt sữa trắng.

Bé con nhỏ nhà hắn, hầu như đều chủ động đòi bú sữa.

Không có chuyện cô ấy đưa đến trước miệng rồi, còn ngậm chặt cái miệng nhỏ.

Tống Tiêu Tiêu như vậy, Tống Vũ lại đang nhìn chằm chằm, khiến Thẩm Tình vô cùng khẩn trương, “Tiêu Tiêu?”

Tống Tiêu Tiêu quay đầu lại, đáng thương nhìn Tống Vũ, đôi mắt nhỏ như hai quả nho đen láy tràn ngập nước, bất cứ khi nào cũng sẽ bật khóc.

Tống Vũ khom lưng, “Không thích à?”

Hắn xoay khuôn mặt nhỏ của cô vào núʍ ѵú sưng đỏ của Thẩm Tình, “Có sữa, ngọt.”

Hơi ấm khi người đàn ông nói chuyện phảng phất quanh bầu ngực, khiến cho cả người Thẩm Tình run rẩy, ướt sũng mồ hôi.

“Oa oa oa.......”

Tống Tiêu Tiêu lại bật khóc.

Tống Vũ lập tức ôm đứa bé lại, lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành, “Được, không bú.”

Bé con không biết có phải là nghe hiểu hay là do thích mùi hương cơ thể hắn, rất nhanh lại trở thành em bé ngoan ngoãn an tĩnh.

Thẩm Tình vội vàng chỉnh trang lại quần áo, còn chưa kịp cứu lại cục diện đã bị Tưởng Chu “mời” ra khỏi Tống gia.

Tưởng Chu trở lại phòng khách, hỏi Tống Vũ, “Hổ gia, có cần tìm vυ' em nữa không?”

Tống Vũ im lặng một lúc, “Tìm một người nữa thử xem.”

“Ma ma ~”

Khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, hướng về phía Tống Vũ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

Tưởng Chu khϊếp sợ, “Hổ gia, Tiểu Tiêu Tiêu có thể nói rồi à? Nói gì thế?”

Tống Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Chu đang lăm le lại gần, “Cút.”

Sau khi không khí đã an tĩnh trở lại.

Tống Vũ cúi đầu, dịu dàng chỉ dạy, “Tiêu Tiêu, gọi là cậu.”

“Ma ma~”

Giống như là không kiên nhẫn, cô lại bắt đầu nắm lấy bộ quần áo Tống Vũ mới thay chưa lâu.

Tống Vũ: “.......”

Thẩm Tình trẻ tuổi, ngực lớn, đủ sữa, lại sạch sẽ.

So với cái nhỏ bé của hắn, đối với một đứa trẻ mà nói, rõ ràng là có ưu thế hơn.

Xem ra, Tống Tiêu Tiêu không phải là muốn bú sữa, mà là ỷ lại vào hắn.

Chẳng lẽ do hắn và em gái là song sinh, nên Tống Tiêu Tiêu coi hắn thành em gái?

Lần nữa bị bé con coi thành vυ' em, sắc mặt Tống Vũ vẫn như cũ, xem ra là đã nhận mệnh.

Tống Tiêu Tiêu thích bên phải, hắn lo lắng kích thước hai bên sẽ không đêu, nên buổi tối đi ngủ sẽ cố ý thay đổi tư thế ngủ, để Tống Tiêu Tiêu ngậm bên trái chơi.

------

Một vở kịch nhỏ rất nhiều rất nhiều năm sau~

Tống Tiêu Tiêu chỉ mặc cái áo sơ mi trắng của Tống Vũ, ngồi trên đùi hắn, đầu ngón tay xoa xoa vòng tròn quanh đầṳ ѵú hắn, “Cậu à, chú Tưởng bảo cậu là lão xử nam.

Tống Vũ: “......”

Tưởng Vũ muốn chết.

Côn ŧᏂịŧ to lớn kinh người đỉnh đỉnh vào nơi riêng tư mềm mại của cô, “Muốn thử?”

Tống Tiêu Tiêu tránh đi, nhưng lại không nghiêm túc, hoa huyệt cách một lớp vải mỏng khẽ cọ xát vào côn ŧᏂịŧ, “Chú Tưởng còn bảo, núʍ ѵú của chú vừa hồng lại vừa mềm, nhất định là do bị phụ nữ mυ'ŧ thành.”

Tống Vũ: “......”

Tưởng Chu đã chết.

“Hắn nói với em khi nào?” Tống Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tống Tiêu Tiêu sợ hãi, tay nhỏ chống lên bả vai hắn, xoay người định chạy trốn, nhưng mắt cá chân lại bị thô bạo nắm chặt lấy.

Cô chịu thua, “Cậu à, em vô tội! Cậu đi tìm chú Tưởng tính sổ đi.......”

“Vô tội?” Tống Vũ ôm chặt người vào trong lòng, dùng miệng cắn mở cúc áo sơ mi của cô, “Em mυ'ŧ ông đây ba năm.”