2:16 phút sáng.
Kha Ngạn không ngủ được nên ra ngồi ngoài hàng hiên. Hai chân anh buông thõng xuống, đầu tựa vào cây cột pơ mu đen đúa. Đôi mắt anh hướng về bầu trời chi chít sao đêm. Con trăng chưa tròn hệt như một mẩu bánh nướng cắn dở, thả mình vào thinh không hoang lạnh, trôi nổi cùng nhân thế ngàn đời. Tiếng gió hú từ thung lũng xa xa vọng lại, cứ ngỡ tiếng khóc chồng của người chinh phụ trong bài thơ "Chinh phụ ngâm khúc" mà anh học thuở nhỏ. Trước mặt anh, con cú ăn đêm đang vừa bay, vừa phát ra âm thanh ảo não đến nao lòng.
Ba mạng người. Là ba mạng người. Chính tay anh đã gϊếŧ chết họ bằng cái kế sách ngu xuẩn này...
Có con bướm đêm đi lạc. Sắc vàng thanh khiết như cánh mai vàng nở rộ dưới nắng xuân. Màu sắc của nó là do anh phỏng đoán, bởi vì hồi sáng anh cũng gặp một con bướm cỡ cỡ nó, nên nghĩ nó là con bướm hồi sáng.
Bướm sáng hay bướm đêm đều có thể tùy tiện gộp chung một con. Nhưng người vô tội và người có tội thì không thể điên khùng mà làm vậy, bởi đó là danh dự và mạng sống của một con người.
- Cảnh sát Lương chừng nào mới bị đem ra xét xử? - Kha Thế Dũ đã đứng sau lưng anh trai từ đời nào, giọng nói anh chầm chậm hòa vào màn sương mỏng mảnh.
- Hai tháng nữa... Luật sư biện hộ là người của đảng Cộng Hòa, để bảo đảm công bằng.
- Lương Kình nhập viện rồi à?
- Suýt chết vì bị nhồi máu cơ tim... Tỉnh lại thì cứ gào khóc đòi ở tù thay cho Lương Hảo... Bọn chúng đánh vào lòng hiếu thảo của anh ấy để trả đũa việc Lương Kình là gián điệp hai mang...
- Bên tụi mình... bao nhiêu người?
- Không dưới bảy mạng. - Kha Ngạn nhìn đăm đăm vào mảnh trăng ánh bạc. - Nhưng nay đã mất liên lạc với bốn người...
Kha Thế Dũ cũng bắt chước Kha Ngạn nhìn theo. Những vết lồi lõm trên mặt trăng phác họa thành hình ảnh cây đa một cách mờ nhạt.
Tương truyền trên bầu trời có hai vì sao, sao này mọc thì sao kia lặn. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không tương ngộ nhau.
Có mùi bắp nướng hơi khen khét, địa điểm xuất phát là nhà bếp.
H'mien bưng một mâm bắp nướng lên mời, rồi quay lưng đi thẳng một hơi vào phòng ngủ của vợ chồng chị. Không kịp để cho hai người ú a ú ớ gì cả.
Đợi cho bắp nướng bớt nóng, hai người mới lần lượt cầm từng trái lên ăn. Ăn được khoảng đâu nửa trái, thì Nguyễn Viết Thịnh và Lang Quân Tử bất ngờ xuất hiện sau lưng họ. Không thấy mặt mũi hai tên ôn thần kia, chắc hẳn ngủ say giấc rồi.
Nguyễn Viết Thịnh cầm theo một ổ điện nhỏ, cùng với một hộp đồ nghề và chiếc đèn sạc để bàn. Anh đặt các thứ mà mình đang cầm trên tay xuống sàn nhà, rồi ngồi dựa lưng vào cột nhà, sau đó bắt tay vào làm.
Lang Quân Tử xoa xoa đầu Kha Thế Dũ, rồi thả mình ngồi xuống sàn nhà lạnh như đóng băng. Tuy năm nay Kha Thế Dũ hai mươi tám tuổi, nhưng chiều cao chỉ khoảng 1m66. Vô cùng thấp hơn so với chiều cao một mét tám của Kha Ngạn.
- Tôi biết H'mien học không cao. Do khả năng phát âm tiếng Việt của cô ấy không chuẩn. Phần lớn những người theo học chương trình song ngữ từ bé sẽ nói chuẩn cả hai thứ tiếng. Thậm chí có khi còn nói tốt hơn ngôn ngữ nơi mình sinh ra. - Lang Quân Tử không buồn vòng vo tam quốc, y cứ thế một đường đi thẳng vào vấn đề.
- Cô ấy luôn mặc cảm vì trình độ học vấn không cao... - Nguyễn Viết Thịnh bỏ dở câu nói, rồi quay sang sửa ổ điện.
- Không thẳng thắn với nhau sẽ rất khó sống chung. Xin lỗi vì đã tự tiện xen vào đời tư của vợ chồng anh, nhưng đó là sự thật. - Lang Quân Tử vừa nói, vừa gãi gãi cằm.
- Anh làm bên ngành nào của giới hành pháp vậy? Tôi nhận thấy mắt nhìn người của anh có vẻ nhỉnh hơn hết thảy bạn bè của anh...
- Băng Dương đâu? - Kha Ngạn quay đầu nhìn Lang Quân Tử, hỏi. Băng Dương trong mắt Kha Ngạn mờ nhạt đến nỗi anh không hề nhớ đến sự tồn tại của vi ̣quân y này một phút nào cả.
- Đi nghe điện thoại rồi... - Lang Quân Tử phủi phủi bụi than đen trên thân trái bắp, rồi cầm chỗ gần cuống bắp mà gặm lấy gặm để. -... Bộ hai người không mỏi hàm sao?
Mâm bắp hơn chục trái, qua hàm răng như lưỡi cưa máy của hai anh em họ Kha đã vơi gần phân nửa.
Nguyễn Viết Thịnh dùng tua vít vặn ốc cho thật chặt, rồi lần mò nối lại mớ dây điện xanh đỏ rối bời.
- Tôi là kỹ sư cơ điện, nhưng dân trong bản quen miệng gọi "Kỹ sư điện" hay "Chú Cả Điện". - Nguyễn Viết Thịnh từ tốn bắt chuyện. - Do những món mà họ cần tôi sửa hoặc hướng dẫn sử dụng phần lớn đều liên quan đến điện, nên tôi mới có cái biệt danh vui vui này. Thằng Hàn là "Chú Điện Út", vì nó đến làm sau tôi nên dân làng đặt vậy cho dễ phân biệt.
- ... Anh bảo rằng Hàn Triệt tốt nghiệp bằng sự chăm chỉ, nhưng... - Kha Thế Dũ đột nhiên cất tiếng hỏi Nguyễn Viết Thịnh.
- Tôi biết! Nói ra thật là khó tin đúng không? Vì ngành học của tụi tôi bao gồm ba mảng phức tạp: Điện tử - Cơ khí - Tin học. Điểm tốt nghiệp của nó là điểm vớt, anh nếu không tin có thể về trường đại học SIF khảo cứu thông tin. Chứ ngay cả mẹ nó, bà ấy còn không tin con mình đậu đại học, huống hồ chi là tốt nghiệp ra trường.
Băng Dương trở lại. Anh xách theo một lốc nước suối gồm mười chai mà ban chiều anh đã mua ở chợ phiên chia cho mỗi người hai phần.
Vừa nhận được chai nước, hai anh em họ Kha liền tu ừng ực.
Nguyễn Viết Thịnh thong thả nhấp từng ngụm một, anh nhìn hai anh em họ Kha cười khẽ, rồi nói:
- Nhà của tôi còn cả kho bắp... Hai người nếu thích thì trước khi về nhắc tôi một tiếng, đặng tôi cho mỗi người một bao đem về ăn thỏa bụng.
Lang Quân Tử bật cười ngặt nghẽo, đến nỗi lệ nam nhi phải đổ thành dòng.
- Tôi... tôi nói thật mà. Sao anh lại cười thế?
Lang Quân Tử vừa gạt nước mắt, vừa khoát khoát tay. Đoạn nói:
- Không, không phải...
Băng Dương nhìn mâm bắp trống trơn, thứ còn chừa lại cho anh xơi, chắc là mấy mẩu vụn lá cháy sém và một mớ bụi than đen ngòm. Cũng may anh biết khôn thủ thân bằng mấy gói bánh quy du lịch, nên có thể cầm hơi mà sống tiếp được.
Băng Dương nhớ lại chuyện lúc nãy, anh thở dài một hơi, rồi tiếp tục rọi đèn pin và mở ba lô lấy gói bánh.
- Băng Dương...
Khuôn miệng Băng Dương vừa mới mở ra, liền ngay tức khắc đóng lại. Cửa phòng ngủ của vợ chồng Nguyễn Viết Thịnh đã được H'mien khép chặt. Ban nãy đi ngang qua anh còn nhìn thấy gian bếp không một bóng người. Mà giọng nói này lại là nữ, cho nên không lý nào H'mien lại sỗ sàng đến mức bước vào phòng của đàn ông lúc nửa đêm mà không có mặt của anh chồng.
Băng Dương mặc kệ tiếng gọi từ nơi hoang dã ấy, tiếp tục mò mò mẫm mẫm tìm gói bánh quy. Phương Vũ và Từ Kiện Khang đang ngủ, nên anh không thể bật đèn lên được, như vậy là hết sức mất lịch sự và khiếm nhã.
- Bật đèn đi. - Phương Vũ chống tay làm điểm tựa cho chiếc cằm, nửa thân trên nhỏm lên, chân trái của chú gác lên chân phải, và tay phải đang che mắt Từ Kiện Khang.
Băng Dương lấy xong gói bánh, anh nhỏ giọng cảm ơn Phương Vũ, rồi mau chóng tắt đèn rời khỏi phòng, không quên đóng cửa giùm họ.
- Ngủ kiểu gì mà say đến nỗi ma kêu cửa cũng không hay... - Phương Vũ vỗ vào mặt Từ Kiện Khang một cái rõ đau.
Từ Kiện Khang làu bàu chửi đổng, rồi vuốt vuốt mặt vài cái, sau đó quay mặt sang chỗ khác ngủ.
Phương Vũ không ngủ thêm được nữa, chú mặc áo khoác vào cho đỡ lạnh, rồi đứng dậy đi vệ sinh thân thể.
Chú mở thùng mỳ, lấy ra một gói ăn lót dạ. H'mien rất khoái món mỳ gói Đại Hàn, nên trên đường đến đây Từ Kiện Khang đã tắp vào một siêu thị có quy mô quốc tế mua tặng vài thùng. Người chở giùm mấy thùng mỳ lên đây là cháu trai bên nội của chị, chứ cho vàng cũng không ai dám băng qua cánh rừng Mù Sương kia.
Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một lát, chú quyết định lấy thêm sáu gói mỳ cho đám hành pháp và vợ chồng Nguyễn Viết Thịnh ăn.
- Để tôi nấu cho... - Băng Dương sung sướиɠ ôm chồng mỳ gói đi về phía nhà bếp. Cho thêm trứng, hành lá, bắp... là tuyệt cú mèo. Nguyễn Viết Thịnh chỉ dặn anh đừng tới chỗ góc bếp, còn việc nấu nướng thế nào thì hoàn toàn tự do.
Góc bếp ấy là nơi thờ Thần Bếp trong văn hóa dân tộc của H'mien, nên người ngoài không được phép tiếp cận và chạm vào. Còn xó nhà, theo quan niệm dân gian ở đây thì là nơi ma xó hay trú ẩn nhất; mặc dù những bậc cao niên luôn cho rằng ma xó không gây hại, nhưng vì để bảo đảm an toàn cho khách, họ thường khuyên không nên lại gần vị trí này.
Trong lúc mọi người đang xì xụp ăn mỳ thì Từ Kiện Khang mắt nhắm mắt mở bước ra. H'mien vẫn chưa thấy đâu, thường ngày chị không dậy trễ như thế này...
Phương Vũ ăn xong tô mỳ, chú liền kéo Từ Kiện Khang đi.
Nguyễn Viết Thịnh tối qua quýnh quá nên nói nhầm thành "vực thẳm", chứ thực ra chỗ đó là một thung lũng kỳ vĩ, được tạo tác bằng thảm thực vật đặc trưng của miền núi trong lành và những thửa ruộng bậc thang tuyệt đẹp.
- Rơi xuống chắc không đến nỗi chết đâu, cùng lắm là nát sọ với dập xương thôi. - Từ Kiện Khang cất giọng nửa đùa nửa thật trong lúc tìm kiếm con đường mòn dẫn xuống thung lũng mà thuở nhỏ hắn hay đi. - A Vũ bước cẩn thận đấy.
- Cậu đừng lo cho tôi... - Phương Vũ nói đoạn, liền rít một hơi thuốc dài.
- Sao tự dưng A Vũ hút thuốc vậy?
- Bỏ thì phí nên hút cho hết thôi.
Bụi nam việt quất hãy còn đọng những giọt sương đêm, truyền đến đầu ngón tay Phương Vũ một cảm giác lành lạnh, tê buốt. Sức sống của loài cây thuộc họ dây leo thân gỗ này thật phi thường, quanh năm suốt tháng vẫn vẹn nguyên màu xanh tươi tốt. Không như con người, chỉ cần va vấp một chút là đã ngả sang "màu khác".
- Thuở bé, tôi cùng chúng bạn tan học về thường lẻn ra đây hái nam việt quất ăn. Mồm miệng đứa nào đứa nấy chua loét như vừa uống nửa lít cốt nước chanh vậy. Nhưng đối với đám đói ăn thì đây lại là thức quà mà thiên đàng ban tặng. Sau này lớn hơn một chút, tôi cùng chúng bạn chuyển sang đi săn bắt, hái lượm trong khu rừng Mù Sương; hệt như là một nhóm người tiền sử. Bắt được con nào thì bọn tôi đem nướng con nấy. Ngoại trừ... con gái. Con đó thì bọn tôi không dám đυ.ng vào đâu.
- Còn con trai thì sao?
- ... Gu bọn tôi cũng không có "mặn" đến thế.
Sỏi đá dưới chân Phương Vũ và Từ Kiện Khang thi nhau kêu lạo xạo, lạo xạo. Chiếc bi đông nước mà tối qua Băng Dương ném xuống đang nằm chỏng chơ trên bụi cúc dại; lại gần nhìn kỹ mới thấy nó bị hư hại rất nhiều chỗ, ắt hẳn không thể sử dụng tiếp được...
- Nứt, mẻ, trầy, móp, méo,... - Từ Kiện Khang ngồi xổm xuống, rồi lầm bà lầm bầm bằng giọng mũi. Hắn chỉ còn thiếu mỗi công đoạn vung đũa là chẳng khác nào đang thực hiện một câu thần chú triệu hồi linh hồn của chiếc bi đông nước.
- Đem về hộ anh ta đi, muốn xử lý thế nào thì tùy. Dẫu sao cũng nhờ nó mà tụi mình sống.
- Này, có một điều đã khiến tôi trằn trọc suốt đêm qua. Đó chính là vị trí đứng của Băng Dương. Phải chăng vị trí anh ta đứng lúc đó là sát mép vực? Bởi vì có thế thì khi ném, bi đông mới không kịp phát ra tiếng động...
- Không! Vị trí mà anh ta đứng tối qua cách mép vực ước khoảng mươi, mười lăm mét... - Phương Vũ khẽ cau mày, đoạn nói. - Nên sau khi rơi xuống, nó phải tiếp xúc ngay lập tức với bề mặt mặt đất hoặc vách đá. Chứ không thể nào lặng thinh như vậy... Chẳng lẽ là do gió cuốn nó đi?!
- Nếu chúng ta nghe thấy tiếng động, ắt hẳn sẽ đi đến đó xem thử, rồi có thể lọt luôn xuống dưới. Nhưng vì không nghe thấy tiếng động nào phát ra, nên chúng ta phải nán lại để nghe ngóng thêm... - Từ Kiện Khang không nói gì thêm nữa, bởi lẽ hắn đã ngộ ra hết rồi.
- Tổ tiên Băng Dương chắc chắn đã phù hộ anh ta. - Phương Vũ vứt tàn thuốc xuống đất, rồi dùng chân dập tắt. - Về thôi... À, chiều nay có gánh xiếc về bản, tôi muốn đến đó giải khuây, đi chung không?
- Về nhà xem họ diễn xiếc còn vui hơn... - Từ Kiện Khang nhếch miệng nói.
oOo
H'mien ăn vận xúng xính đi cùng Nguyễn Viết Thịnh đến rạp xiếc. Hàng ghế của vợ chồng chị là dãy ở giữa, không gần cũng không xa sân khấu.
Phương Vũ cùng Từ Kiện Khang ngồi sau lưng vợ chồng chị. Còn đám hành pháp thì ngồi ở khán đài phía Tây.
Buổi diễn ế khách. Một phần do cư dân ở đây không có tiền mua vé, một phần là vì họ không có hứng thú với những màn biểu diễn tạp kỹ này.
Trưởng đoàn thở hắt ra, rồi gắng gượng động viên anh em trong đoàn ra biểu diễn.
Nhưng sự cố đã xảy ra ngay trong màn biểu diễn đầu tiên...
Con hổ đột nhiên lên cơn, nó sải chân, cong người phóng lên khán đài; nhằm vào chỗ ngồi của mẹ con bé gái mặt tròn xoe. Nhưng sợi xích ở cổ đã ngăn cản nó lại. Con hổ vẫn không chịu dừng bước, nó rướn người lên, quơ móng vuốt sắc bén ra thị uy.
"Phựt." Sợi xích sắp đứt rồi!
Tay thợ săn được nhờ nao núng, hắn run sợ nếu chẳng may bắn hụt, sẽ khiến con hổ điên tiết mà nhào tới vồ chết hai mẹ con.
- Ở đây còn khẩu súng nào không? - Phương Vũ chạy xuống sân khấu, rồi vòng vào hậu trường, sau đó nắm cổ áo trưởng đoàn hỏi.
- Còn, còn, còn... Để, để, để tôi lấy...
Một diễn viên trong đoàn nhanh chóng ném khẩu súng về phía Phương Vũ. Khá nặng, khoảng ba ký chứ không thể ít hơn. Phương Vũ chạy bước dài lên trên khán đài, chỉ trong vài phút là đã đứng trên bậc cuối.
Phương Vũ cầm khẩu súng đứng ở trên bậc cuối của khán đài, chú nheo mắt bên trái, rồi lẩm bẩm đếm "Một, hai, ba".
"Phụt... Phụt... Phụt..."
Con hổ gầm lên một tiếng thảm khốc, rồi ngã lăn quay ra đất bất tỉnh. Nhưng bất hạnh thay, nó đã kịp vồ lấy tấm lưng của người mẹ trẻ, khi cô xoay người ôm chầm lấy đứa con gái, hòng bảo vệ con bé. Song trong cái rủi có cái may, vết cào của con hổ không phạm tới xương, nó chỉ khiến cô bị rách da chảy máu, nên tạm thời... tạm thời yên tâm được một chút.
Chỉ cần trễ thêm một phút nữa thôi, móng vuốt của nó sẽ cắm chặt vào cột sống hoặc khung xương của cô. Và sau đó...
- Tiền viện phí của cô gái này tôi lo... Mau chở đến bệnh viện đi... - Trưởng đoàn ngã quỵ trên mặt đất. Và trước lúc ngất đi, ông thông báo một cách yếu ớt cho mọi người xung quanh hay về vấn đề viện phí.
- Kế sách ngu xuẩn này lại là do các người gây ra à? - Phương Vũ trả khẩu súng cho gã diễn viên xiếc, rồi bước tới hỏi Kha Ngạn.
- Tôi không có làm.
Phương Vũ đứng khoanh tay nhìn Kha Ngạn, khóe môi chú nở nụ cười đầy sự châm chọc.
Kha Ngạn bất thình lình bỏ chạy, mặc cho đám hành pháp gào khản cả cổ. Như một con ngựa chiến bị chùn chân nơi vinh hoa phú quý được trả tự do, anh chạy cho đến khi sức lực bị vắt kiệt một cách triệt để mới chịu dừng bước. Anh chống tay lên thân cây lộc vừng xù xì, rồi thở hồng hộc, hồng hộc.
Con suối réo rắt như đang dạo một khúc nhạc không lời, tiếng cá quẫy đuôi theo dòng nước một cách vô tư lự, khiến đáy lòng Kha Ngạn chợt ghen tị theo.
'Tôi không có làm.'
'Tôi không có bày kế hại người mà.'
'Tại sao... cứ phải nghi oan cho tôi vậy?'
Kha Ngạn không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt đã ngoan cố trào ra.
Có hai người đang đến gần chỗ Kha Ngạn đứng, bọn họ đi ngược dòng con suối, vừa đi vừa nói cười ầm ĩ. Bọn họ chỉ còn cách chỗ của anh khoảng một trăm mét thì dừng bước, ắt hẳn đã tìm được vị trí lý tưởng để câu cá.
Người đàn ông đang xách đồ nghề đi câu đẹp đến mê hồn! Y dường như không nghe thấy tiếng khóc của Kha Ngạn, hay là do không để tâm đến, nên điềm nhiên sửa soạn đồ câu cùng với cậu thiếu niên béo tròn kia.
- Cô gái ấy đáng lẽ không phải chết, nhưng vì sự ích kỷ của mình mà làm liên lụy tới tập thể... Lần đầu tiên, đáng lẽ ra khi phát hiện hung thủ, cô ta nên báo cho đồn cảnh sát biết. Đằng này, vì mải mê hả hê trong việc trả thù, cô ta đã câm lặng như một con hến. Rồi người thứ hai, người thứ ba cũng đều là người mà cô ta ghét; nên cô ta đã bị ngọn lửa thỏa mãn của con ác quỷ báo thù nhấn chìm trong sự hèn hạ, dẫn đến những cái chết tiếp theo đầy bi thảm của những nạn nhân khác...
Có câu "Trợ Trụ vi ngược", tức giúp người ác làm điều ác thì mình còn ác hơn cả kẻ thủ ác đó nữa...
Cậu thiếu niên có đôi mắt trong xanh như mắt mèo ấy khẽ "Hừ" một tiếng, rồi bĩu môi bảo:
- Lần trước kể xạo...
- Chứ ta kể thật thì đâu còn cớ để gặp ngươi... Đúng không, Mèo Múp? - Cần câu trong tay gã đàn ông trung niên có bề ngoài tuyệt mỹ kia khẽ rung động, ắt hẳn là đã dính được một con cá. - Nhân quả tuần hoàn, ít người phàm tục nào có thể quán sát một cách kỹ càng. Nói họ nghe thế nào cũng bị chửi là đồ hồ ngôn loạn ngữ.
Từ nãy đến giờ Kha Ngạn cố gắng bật máy ghi âm, nhưng thứ đồ công nghệ số đắt tiền trên tay anh bỗng dưng đình chỉ hoạt động một cách khó hiểu. Người đàn ông đẹp như tranh vẽ kia đã cứu anh một bàn thua trông thấy. Và gợi ra một manh mối mới, có thể giúp lật ngược thế cờ, đưa đường dây của những kẻ thủ ác ra trước vành móng ngựa.
Kha Ngạn nhét vội máy ghi âm vào trong túi áo gió, anh dồn hết sức lực xuống đôi chân, rồi chạy thục mạng đến bên người đàn ông đó đặng hỏi thêm thông tin:
- Này! Tôi...
Bỗng anh vấp phải một tảng đá đóng đầy rêu xanh, rồi trượt chân nhào đầu xuống suối. Hơi nước cùng vị tanh tao của rong rêu liền nhân cơ hội xộc vào mũi, miệng anh; có cả lỗ tai nữa. Anh choáng váng. Anh cố đạp nước để đứng dậy, bởi vì con suối này không sâu lắm. Chân anh đang chạm tới đáy cơ mà?! Nhưng không hiểu sao, dẫu cố thế nào, anh vẫn bị kéo xuống theo hình dáng của một con tàu sắp đắm. Đầu anh nóng bừng lên, như thể các động mạch trong đó đang muốn bung bét hết ra. Mặt anh trắng bệch đi, không còn một chút huyết sắc nào vương lại nơi ấy nữa...