Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 60: Hồi Một: ᎦεメyBack (a)

3:00 sáng.

Trên tuyến đường cao tốc trải nhựa rộng thênh thang, lác đác vài chiếc xe bốn bánh chuyển động.

Vệ Giải Thần bật xi-nhan, chạy thêm một đỗi mới chuyển làn sang trái, để đi ra ga Cương Điền. Vị trí này là nút giao nhau giữa tuyến đường cao tốc số 30 và một phần đường số 22.

Sắp tới ngã tư, đèn lại chuyển sang đỏ, Vệ Giải Thần liền đạp nhẹ chân thắng để giảm tốc độ từ từ.

"Đùng."

Lốp bánh xe sau bất thình lình phát nổ.

Chiếc xe trượt dài trên đường cao tốc. Rồi mất đà lao vào bức tường an toàn bên phía ngược chiều. Chiếc xe bị dựng chếch một góc bốn mươi lăm độ. Phần mui xe xuyên thủng bức tường an toàn. Phần đầu xe bị hư hỏng nặng. Và phần đuôi xe thì bị nhấc bổng lên, cách mặt đất độ khoảng vài phân.

Vệ Giải Thần mặc dù đã đoán trước được hôm nay mình sẽ phải gặp đại nạn, nên mới tránh đi ở khu vực có hệ thống sông ngòi chằng chịt, đơn giản là do y bơi không giỏi, nếu lỡ như chiếc xe rớt xuống nước thì toi.

Nhưng mà cũng bởi vì, y thích chết cháy hơn, giống như kiếp trước ấy...

Vệ Giải Thần cởi thắt dây an toàn. Sau đó rướn người về phía ghế phó lái, lấy một hộp khăn giấy ướt, rút ra một tờ, rồi đưa lên mũi phòng ngạt khói. Kế đến mới lần mò tìm chiếc điện thoại bị rơi dưới gầm sàn.

Vệ Giải Thần gọi điện cho sở cảnh sát và đội cứu hộ xong, y dùng hết sức bình sinh đẩy cánh cửa ra, nhưng không thể, mạch điện bị chập nên khiến cho cửa xe bị khóa chặt từ bên trong.

"Phừng."

Lửa và khói manh nha kéo đến. Phần mui xe bốc cháy ngùn ngụt. Rồi dần dần lan tới phần đầu xe, nơi mà Vệ Giải Thần đang bị mắc kẹt.

Vệ Giải Thần ôm ngực ho sù sụ. Tiết Hồng Loan bắt một đứa trẻ vô tội chia sẻ nạn kiếp với con trai mình, những tưởng rằng các con của bà về sau sẽ bình an vô sự, ai ngờ đâu...

Mây đen như thể một chiếc ô khổng lồ, phủ kín tầng không trống rỗng. Rồi thật chậm rãi, thật từ tốn, những giọt trời ấy lần lượt rủ nhau rơi xuống. Ồn ào dập tắt ngọn lửa đang nhảy nhót trên thân xe.

Vệ Giải Thần bật cười ha hả, rồi ngất lịm đi.

Rốt cuộc chưa đoạn số, mà nài chết, thì không bao giờ được Diêm vương cho toại nguyện cả.

Con đường cao tốc số 30 đoạn nối với tuyến đường bắt ra ga Cương Điền bị ban lệnh phong tỏa, để phòng trường hợp chiếc xe của nạn nhân phát nổ, gây ra tai nạn liên hoàn thì khốn. Cũng có vài chiếc xe vận tải chở hàng hóa chạy được nửa chặng đường, trước khi lực lượng chức năng xuất hiện, nên được du di cho qua để tránh nghẽn mạch giao thông.

Một gã thanh niên trong đội cứu hộ nhanh chóng đến bên cạnh cửa xe, gã dùng xà beng nạy cửa theo sự chỉ dẫn của một bác trai đầu hói. Bác trai này là cựu đội trưởng đội cứu hộ, đã có thâm niên trong ngành hơn ba mươi năm, tuy nay đã về hưu nhưng vẫn xông xáo cùng lớp trẻ giúp đỡ người lâm nạn mọi lúc, mọi nơi.

"Ầm."

Vệ Giải Thần được gã bế đi, sau đó đặt y xuống băng ca, rồi để cho hai nhân viên công tác khiêng y lên xe, đem đến bệnh viện cấp cứu gấp.

Tuy rằng chiếc xe đã được cơn mưa Cam Lồ kia dập tắt, nhưng những người lính cứu hỏa vẫn thi hành nhiêm vụ, xịt vòi nước vào nó cho chắc ăn, rồi mới đồng ý cho bên cứu hộ cẩu xe đi.

Cảnh sát lẫn điều tra viên xuất hiện cùng lúc. Một bên phong tỏa khu vực và bảo đảm trật tự trị an. Một bên thu thập manh mối tại hiện trường và hỏi thăm những người dân tình cờ đi ngang qua.

Tề Duy đang cùng đồng đội xúc cát lên những vũng xăng đọng trên mặt đường, anh đột nhiên la toáng:

- Viên... Viên... Cảnh sát Viên...

Đốt xương ngón tay nằm lẫn trong đống cát không biết từ khi nào.

Viên Thùy cả kinh. Anh vội vã cất giọng ra lệnh kiểm tra mớ cát trên xe cứu hộ.

Nửa bộ xương người xám tro chỉ còn ít vụn xương từ thắt lưng lên tới đốt sống cổ dần dần lộ ra. Hộp sọ đã bị cắt mất. Có phải đây là một phần thi thể của cô gái xấu số bị chặt đầu vứt vào sọt rác trong nhà vệ sinh nữ ở trạm xá nọ không? Viên Thùy bình tĩnh xâu chuỗi từng mắc xích đứt gãy lại với nhau, rồi thương tiếc nhận ra rằng, quả đúng thế.

Mặc dù đội cứu hộ đã từng chứng kiến những cảnh sinh, ly, tử, biệt trong vô vàn tình huống khác nhau trên dải đất thân sinh này, nhưng không hiểu sao, tâm can của họ không hẹn mà gặp lại đồng thời dấy lên một hồi chuông báo tử. Sát nhân liên hoàn trong vụ thảm sát các cô gái vẫn chưa tìm ra được, nghi phạm lại đột ngột sốc thuốc chết. Mà loại thuốc này chỉ mới đang thử nghiệm trong viện Y học Quốc gia, chứ chưa được phép công bố ra bên ngoài. Sau cái chết đầy khuất tất của ba nghi phạm, bất đắc dĩ viện trưởng mới nhả chút thông tin ít ỏi cho bên hình cảnh hay...

Trải qua hơn ba ngày hôn mê trong bệnh viện, rốt cuộc Vệ Giải Thần cũng tỉnh lại. Thật may vì lượng khói mà y hít phải không quá lớn, nên hai lá phổi không bị tổn thương nghiêm trọng như Vệ Lô Địch. Chỉ cần tịnh dưỡng vài tháng là sẽ khỏe thôi.

Viên Thùy đến vào sáng ngày thứ năm, anh đến thăm hỏi Vệ Giải Thần, sẵn tiện dò xem có thể khai thác chút gì từ miệng của y không.

- Ngài Viên! Tôi chờ ngài đã lâu lắm rồi. - Vệ Giải Thần đang ngồi trên giường thưởng thức chè khúc bạch. Trên màn hình ti vi đang phát sóng bản tin thời sự về vụ tai nạn của y.

Viên Thùy bất cẩn phơi bày vẻ mặt nghi hoặc nhìn y. Một người vừa mới thập tử nhất sinh mà bộ dạng giống hệt như vừa mới ngủ dậy. Tuyệt nhiên không tìm thấy chút dấu vết nào của người đang bị đau ốm cả.

Vệ Giải Thần nhẹ nhàng đặt bát chè xuống chiếc tủ đầu giường, rồi quay mặt sang trái nhìn Viên Thùy, đoạn nói:

- Tôi biết hung thủ gây ra tai nạn lần này, nên muốn trình báo với ngài Viên.

Viên Thùy kéo ghế ngồi xuống, rồi bật chế độ ghi âm trong chiếc điện thoại Samsung cũ kỹ, sau đó ra hiệu cho Vệ Giải Thần biết rằng anh đã sẵn sàng.

Vệ Giải Thần nhắm nghiền mắt. Định thần. Rồi thong thả kể. Giọng kể lưu loát, thanh thoát tựa những bậc thuyết thư thuở xưa. Căn phòng dường như phảng phất hương vị trà mạn tinh tế, cùng với cảm giác ngọt lịm của mứt sen nơi đầu lưỡi. Hòa với không khí hoài cổ này là tiếng chim hót véo von trên cành xoan đào đang nỗ lực nảy mầm đón Tết. Xa xa, đằng sau lớp kính dày cộm của cửa sổ phòng bệnh, những âm thanh của thời hiện đại vọng vào tai Viên Thùy nửa thực nửa hư.

- Tại sao anh không kể nốt trong khoảng thời gian chờ đợi Phương Vũ, anh và ông Vệ đã nói những gì? - Viên Thùy ngừng viết, anh ngẩng mặt lên hỏi Vệ Giải Thần.

- Tôi và ba của tôi trò chuyện về dự án sắp tới... Đây là bí mật trong kinh doanh, chẳng lẽ ngài Viên cũng muốn biết sao? - Vệ Giải Thần xoa xoa cái cổ đau nhức do va đập vào thành ghế, mặc dù có túi khí giảm sốc, nhưng lực tác động vẫn không hề nhẹ nhàng mấy.

Viên Thùy hí hoáy ghi lại. Chiếc điện thoại vẫn cần mẫn thâu gom hết thảy những âm thanh xung quanh nó.

- Vậy Phương Vũ đến nhà anh vào khoảng bảy giờ sáng...

- Chính xác là bảy giờ mười một phút.

- Rất tốt. - Viên Thùy gật đầu khen ngợi.

- Không phải là do Phương Vũ đâu. - Vệ Lô Địch vừa nói, vừa đặt cặp l*иg đựng nước cốt gà do Tiết Hồng Loan nấu lên bàn.

Viên Thùy gõ gõ đầu bút bi lên gáy cuốn sổ, đoạn hỏi:

- Sao anh nghĩ vậy?

- Tôi có thói quen kiểm tra cơ thể của người khác để xác nhận xem cơ bắp người đó mềm, cứng hay nhão. Chú Vũ có khối cơ rất săn chắc, mặc dù không có múi cụ thể. Tuy nhiên, tôi cho rằng đó không phải là từ việc tham gia vào các đợt huấn luyện súng mà thành. Đấy là do chú ấy siêng tập thể dục thể thao. Các vị có thể kiểm chứng trong phòng trọ mà chú ấy đang thuê có dụng cụ tập hít đất và dây nhảy...

Vệ Giải Thần ngắt ngang lời của Vệ Lô Địch:

- Cũng có thể đó chỉ là động tác giả nhằm đánh lừa anh thôi.

Viên đạn này gần như trùng khớp với mẫu đạn mà Sói Biển sử dụng đến tám mươi phần trăm. Vết bắn hoàn hảo đến mức khó tin. Viên Thùy giờ đã có thể mường tượng ra được khung cảnh hôm Hồng Tụê Giả bị ám sát. Chỉ cần một góc khuất, một bộ đồ nghề và một nơi có độ cao thích hợp, Sói Biển có thể tiêu diệt bất kỳ con mồi nào mà mình mong muốn một cách cực kỳ nhanh-gọn-lẹ.

Nhưng lần này, tại sao Sói Biển không nhắm vào tử huyệt trên người đối phương, mà lại nhằm vào lốp bánh xe sau nhỉ? Chẳng lẽ là vì muốn nạn nhân chết dần chết mòn sao?

oOo

Vệ Lô Địch mệt nhọc kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện của Vệ Giải Thần cho Vệ Minh nghe. Cậu "Ừ hử" vài tiếng, rồi tiếp tục dọn dẹp mảnh vỡ của ly cocktail.

- Em chưa từng gặp ông chú ấy, nên cũng chẳng biết mặt mũi méo tròn ra sao... Nhưng nghe có vẻ yếu đuối một cách thái quá nhỉ? Hệt như đóng kịch mà quá trớn vậy. Tay bác sĩ ấy nhận xét khá đúng đấy.

Vệ Lô Địch im lặng. Anh nhìn quanh quất căn phòng bày trí xa hoa và vô cùng thân thuộc với mình, bỗng dưng, anh nhớ đến cái phòng trọ tồi tàn và chật chội của Phương Vũ. Nhớ cái mùi gian bếp ám khói nặc nồng và tù túng. Và nhớ cả mùi dầu gội rẻ tiền hãy còn vương trên mái đầu nhuốm bạc của chú...

- Mẹ kiếp thật!

- Bị đứt tay à?

- Không! Em không tài nào hiểu nổi tại sao chuyện của người khác thì phân tích rành rẽ đến từng li từng tí. Còn đối diện với An Kỳ lại cư xử chẳng khác nào thằng thiểu năng, không nhếch miệng cười thì cũng nói toàn mấy lời sáo rỗng. - Vệ Minh tuôn ra một tràng. Những ngón tay thon dài khẽ nhịp nhịp lên bệ bếp.

Vệ Lô Địch thở phào nhẹ nhõm. Anh di di ngón tay trên đầu gối, đoạn hỏi:

- Bên em mấy giờ rồi?

- 3:17 phút chiều.

- Khoảng năm giờ chiều ngày mai anh sẽ gọi lại... Giờ thì em hãy nghỉ ngơi đi. Anh còn phải trở lại phòng bệnh chăm sóc thằng Thần nữa.

- Cho em gửi lời hỏi thăm đến cậu Thần. - Vệ Minh máy móc nói, rồi tắt máy, tiếp tục dọn dẹp mảnh vỡ của ly cocktail. Nhân tiện dọn nốt những mảnh rối rắm đang chạy vòng vòng trong đầu mình.

...

An Tần cởi trần ngồi trên chiếc ghế sofa cáu bẩn, tay trái của gã cầm lăm lăm khẩu súng Glock-17. Gã đảo mắt nhìn quanh căn nhà kho ngột ngạt, rồi dừng lại ở một góc tường tăm tối, nơi đấy đang diễn ra màn tra tấn một cậu thiếu niên trạc khoảng hai mươi tuổi.

Kiều Đan Liên khui chai Coca Cola, rồi đưa lên miệng tu ừng ực.

- Gϊếŧ người cũng như khui nắp chai vậy, nên dứt khoát một lần, chần chừ chỉ tổ đứt tay. - An Kỳ miết lưỡi dao lên đũng quần cậu ta. - Cũng không tồi! Bị hoạn mất hẳn là sẽ tiếc lắm nhỉ?

Đôi mắt của cậu thanh niên khẽ dao động, nhưng chỉ trong thoáng chốc, chúng lại trở về với dáng vẻ lãnh đạm ban đầu.

- Tôi muốn thu thập cậu ta... - Sói Rừng bất ngờ lên tiếng. - Trung thành với chủ thế này gϊếŧ đi thì phí lắm.

Sói Già cười khì một tiếng, chú vứt chai Coca Cola rỗng xuống đất, rồi nói:

- Mày ăn cơm có ăn kèm với muối không? Sao lại nảy ra ý định siêu thiển cận thế hử?

Sói Rừng thong thả cởi dây trói cho cậu thanh niên, anh dùng tay cọ rửa mấy vết bẩn trên mặt cậu ta và hỏi:

- Tên gì?

Bàn tay chai sần chạm vào da mặt non nớt, mang đến xúc cảm kỳ lạ cho cậu thanh niên. Hệt như cha của cậu vậy, mỗi lần cậu đánh nhau ầm ĩ với đám trẻ trong xóm, ông đều làm hành động tương tự người đàn ông xa lạ này. Cậu dùng máu từ miệng vết thương làm mực, rồi nguệch ngoạc viết tên mình lên mặt đất:

"Charlie."

- Sao nó lật mặt nhanh hơn cả lúc tao xả bồn cầu vậy? Mày đừng có bảo là nó yêu mày ngay từ cái nhìn đầu tiên nha?

Thân hình Charlie run rẩy như muốn cười. Đôi mắt sáng rực một cách kỳ dị của cậu ánh lên trong bóng tối đậm đặc như mắt hồ ly.

- Chú Tư à... Tôi mời chú đến đây là để giải quyết việc ở bang hội, chứ không phải là để tấu hài đâu. - An Kỳ mất hứng nói.

Kiều Đan Liên vừa thay băng dán vết thương cho An Tần, vừa nói:

- Tha cho chú Tư một chút được không? Chú ấy mới về chơi một lát thôi mà.

- Thôi tao mệt tụi bây quá... Muốn nuôi, muốn giữ thì tùy hỷ.

"Kéttt..."

Liễu Nhược Doanh vừa đẩy cửa nhà kho, vừa càu nhàu:

- Mẹ! Các người chọn chỗ gì mà giống hệt bối cảnh trong phim kinh dị.

- Đi đâu mà lâu thế hả? - An Kỳ nghiêm mặt hỏi.

- Báo Hoa Mai sợ anh đói, nên bảo tôi nán lại một chút, để cậu ấy đóng gói đồ ăn đặng đem đến đây cho anh dùng. Cậu ấy còn nhờ tôi dặn anh phải ăn hết chỗ bông cải nữa. - Liễu Nhược Doanh đem mớ đồ ăn lỉnh kỉnh mà mình đã mua khắp nơi đặt lên bàn. Một chiếc bánh pizza chay size L, sáu hộp nem nướng cuốn, và hai phần gà rán nguyên con: Một tẩm nước sốt tương ngọt, một tẩm bột giòn.

An Kỳ lần lượt mở các nắp hộp ra. Nui sốt bơ, sườn nướng, salad bông cải, trái cây tráng miệng chưa kịp ăn. Tất cả đều được đem đến đầy đủ.

- Cho tôi xin một ít salad được không? - Kiều Đan Liên khẽ hỏi.

An Kỳ vui vẻ sớt ngay nửa hộp cho cô. Trên đời dưới thế anh chúa ghét nhất là món bông cải xanh. Cùng lắm là năm bông, hết.

Mẩu giấy mà An Kỳ từng bắt gặp trong hộp cơm bất ngờ xuất hiện trong hộp salad bông cải.

"Ráng ăn cho hết."

Nét chữ giống nhau như đúc. Xương xương, gầy gò như dáng hình Vệ Minh vậy. Không khác một chút nào cả.

An Kỳ chợt phì cười. Nếu như ngày ấy anh đa nghi quá mức, chắc hẳn đã đánh mất cơ hội nối lại tình xưa với cậu rồi nhỉ.

Ở góc khác, Liễu Nhược Doanh đang mở hộp gà chia cho đám đàn em dùng bữa, bỗng loáng thoáng nhớ đến khoảnh khắc ban nãy. Bụng đói cồn cào nên y cất giọng xin Vệ Minh cho mình một miếng gà nhỏ. Mới vừa đưa miếng gà lên miệng, chưa kịp hả họng ra, đã bị Liễu Nhược Thần giơ tay gạt xuống đất. Tiếp đấy, trong vòng năm nốt nhạc, em trai của y đã bê hộp gà cùng các món ăn kèm như kimchi, củ cải muối,... phi lên lầu mất dạng.

- Này! Còn sống không vậy? - Sói Già vừa hỏi, vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh pizza. Chú hơi mẫn cảm với những người có dáng vẻ thất thần, vì ngại người đó sẽ toan tính chuyện không tốt lành với mình.

Liễu Nhược Doanh không buồn đếm xỉa đến chú, y tao nhã bốc một miếng gà, rồi chậm rãi nhai, cẩn thận lừa từng mẩu xương dính trong miếng thịt ra, sau đó vứt phần thừa vào túi nilon.

An Kỳ uể oải nhai bông cải xanh. Mặc dù đã có sự trợ giúp của Kiều Đan Liên, nhưng số salad này vẫn nằm ở mức quá lớn đối với anh.

Kiều Đan Liên cuộn miếng pizza làm đôi, rồi chấm với chút nước sốt cà chua, cô toan đưa lên miệng ăn thì bỗng sực hỏi:

- Này! Mọi người có biết Mỹ Hồ Ly làm cách nào mà có thể sống sót khỏi chiếc xe bị cài bom hẹn giờ không vậy? Tôi thực sự rất tò mò đấy.

Chân mày Liễu Nhược Doanh nhướng cao lên một khúc, y cất giọng nghi hoặc hỏi:

- Gượm đã! Chuyện đó xảy ra vào khoảng thời gian nào? Tại sao tôi không hay, không biết gì hết cả?

- Độ khoảng tháng Chín của năm trước... Nghe nói Tàng Long đã cảnh báo kịp, nên Mỹ Hồ Ly thoát chết trong gang tấc.

- Lại nghe nói! - Sói Già bĩu môi nhìn An Tần. Cái nhìn chất chứa đầy sự trách cứ của một người thầy khi trông thấy học trò của mình sai sót một phép tính đơn giản trong bài kiểm tra. - Sói Biển khôn hơn tụi bây nhiều... Nó không bao giờ ngu xuẩn mà đi tin vào miệng thiên hạ đâu...

An Tần thở dài, gã vụиɠ ŧяộʍ nhón tay bốc một cái bông cải xanh nõn ăn. Rồi dưới cái nhìn oán thán của An Kỳ, gã thủng thẳng vừa nhai vừa nói:

- Chú Tư nói thì tôi xin nghe... Nhưng tôi xin được phép cười nửa miệng vào mặt thằng chó chết đó.

Sói Già không đáp trả câu nói của An Tần. Trong số mười ba bang chủ đời kế tiếp, Sói Biển là người mà Chó Ngao Tây Tạng tin cậy nhất. Vì vậy những lời đồn đoán mang tính chất hạ bệ Sói Biển, chú lúc nào cũng coi thường cả.

- Nãy giờ nghe được gì rồi? - Sói Rừng đang ngồi bệt dưới đất ăn nem nướng cuốn cùng Charlie, anh bỗng nhiên xoay sang bóp mặt cậu ta. - Nghe thêm chút nữa là nát cúc. Hiểu "nát cúc" nghĩa là gì không?

Charlie biết được chút ít tiếng Việt, do có quãng thời gian sống cùng đám đánh thuê ở khu Santa Ana, nhưng "nát cúc" có nghĩa là gì, cậu ta hoàn toàn không hiểu. Song dựa vào linh cảm của mình, cũng như nhìn vào biểu cảm của người đàn ông này, cậu có thể lờ mờ suy đoán nó liên quan đến một loại tra tấn nào đó ghê gớm lắm.

- Đừng dọa nó nữa... - Sói Già rủ lòng thương can gián. - Nuôi béo nó rồi mới nát cúc được...

- Về chuyện của Mỹ Hồ Ly, thiết nghĩ anh nên tìm cách liên lạc với Tàng Long để có lời giải đáp thỏa đáng nhất. - An Tần nhàn nhạt gợi ý.

Các cơ trên khuôn mặt Liễu Nhược Doanh không hề thay đổi. Mặc dù tâm trạng y đang bị biến động rất lớn.

Hóa ra bọn chúng muốn ám sát cả y và Liễu Nhược Thần, chứ không phải là nhắm vào hai anh em họ An. Rất có thể, đầu dây mối nhợ này có nguồn gốc từ mẹ của hai người, bà Liễu Nhiên Hồng.

Nhưng trước mắt, phải lấp đầy bụng cái đã...