Hàn Tiểu Anh cảm thấy bản thân vừa trẻ con vừa ích kỷ, cậu đã chen chân vào mối quan hệ của người ta nhưng lại không nỡ buông bỏ.
"Người sai mới là em, ngài không sai." Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên ôm vào lòng, giọng nói vì khóc có chút khàn.
"Lỗi ở tôi, tôi nên nói rõ ràng cho em nghe mới phải. Bé cưng ngoan, em đừng nghĩ nhiều." Lâm Hải Thiên dỗ một trận cũng khiến thỏ con ngừng khóc, hắn thề từ giờ về sau sẽ không để bé cưng của hắn phải khóc thêm một lần nào nữa.
Lâm Hải Thiên ôm Hàn Tiểu Anh trong lòng vỗ về, nói lại đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho cậu nghe.
Thật ra cha mẹ giữa hắn và Giang Quỳnh là bạn bè thân thiết lâu năm, họ đã nói với nhau rằng sẽ để đứa con đầu lòng của hai người lấy nhau. Với cả, giữa bọn họ không có tình cảm, nếu kết hôn thì chỉ là giúp đỡ nhau làm ăn thôi chứ không có ý gì khác.
Hắn có công ty riêng của mình, có thể tự tay gây dựng nên và cũng sẽ tự mình gánh vác phát triển nó.
Giang Quỳnh cũng vậy, cô sau khi học xong đại học thì một mình sang Anh Quốc học tập làm việc, cũng đã tự lập nên sự nghiệp riêng, là một nữ cường nhân trong mắt mọi người.
Lâm Hải Thiên vốn định sẽ kết hôn thương mại cùng Giang Quỳnh, nhưng kể từ sau khi gặp được Hàn Tiểu Anh, hắn đã sớm nuôi ý nghĩ sẽ để cậu bên cạnh mãi mãi. Còn về hôn sự, hắn sẽ suy tính sau.
"Ngài nói có thật không? Hay là chỉ để an ủi em?" Hàn Tiểu Anh nửa tin nửa nghi, ai đời không yêu nhau mà lại cưới nhau bao giờ.
Lâm Hải Thiên cười dịu dàng, "Thật mà bé cưng, nếu em vẫn không tin tôi lập tức gọi điện cho Giang Quỳnh bảo cô ấy hai mặt một lờii với em." Nói xong, hắn liền lấy điện thoại ra toan định gọi.
"Đừng, đừng làm phiền chị ấy. Em tin ngài." Hàn Tiểu Anh níu lại cánh tay kia, dựa gần hơn vào trong l*иg ngực Lâm Hải Thiên.
"Thật không?"
"Thật... thật mà."
Nhìn khoé mắt ửng đỏ và cái mũi sịt sịt cỷa thỏ con, Lâm Hải Thiên không chịu được sự cám dỗ cúi xuống hôn môi cùng cậu.
Hàn Tiểu Anh sau khi rõ ràng cơ sự, cậu thấy hình như rất vui thì phải. Cậu không còn là người phá hoại hạnh phúc của người khác nữa, sẽ không phải trốn tránh người mình thích, sẽ không phải buồn nữa.
Cậu ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của Lâm Hải Thiên. Hắn ấy thế mà giật mình trợn mắt, nhưng vẫn duy trì nụ hôn này. Được bé cưng chủ động, hắn vô cùng thích. Bé cưng đã chịu mở lòng với hắn rồi, còn gì tuyệt vời hơn nữa đây.
Tư thế bây giờ là Hàn Tiểu Anh ngồi cưỡi trên đùi Lâm Hải Thiên, tay vòng qua ôm cổ hắn. Thắm thiết dâng môi mình lên cho người gặm cắn, chìm đắm vào trong sự hạnh phúc của mình.
Lâm Hải Thiên giữ eo cậu, tay kia giữ chặt gáy khiến nụ hôn càng sâu hơn. Môi lưỡi triền miên chưa thấy điểm dừng, hai người trao đổi hơi thở, cùng nhau trao đổi nước bọt.
Dấu hôn trên cổ mấy ngày trước của Hàn Tiểu Anh đã mờ, chỉ còn vết tím nhàn nhạt. Lâm Hải Thiên cúi đầu, liếʍ cần cổ trắng nõn kia mυ'ŧ mạnh một cái. Dấu mới trồng lên dấu cũ, hắn muốn mọi người biết rằng bé cưng xinh đẹp đây là hoa đã có chủ.
"Ưm—"
Hàn Tiểu Anh biết hôn môi rất thích nhưng kiểu hôn bá đạo như Lâm Hải Thiên khiến cậu phát sợ. Lúc đầu thì nhẹ nhàng dẫn dắt, càng về sau, hơi thở gấp gáp cùng ánh mắt như muốn nuốt chửng cậu của hắn mới đáng sợ làm sao.
"Đủ, đủ rồi... Ưm—" Cậu cố gắng đẩy Lâm Hải Thiên ra.
Lâm Hải Thiên càng hôn thì càng không thấy đủ, cổ họng khô nóng, dù có nuốt bao nhiêu nước bọt của bé cưng đi nữa vẫn không đủ.
"Không đủ, bé cưng à, tôi muốn thêm." Lâm Hải Thiên dường như mất khống chế, ngựa quen đường cũ cho tay vào áo của Hàn Tiểu Anh.
"Aa, ưm— không... được." Cậu bị hắn dùng tay ấn vào bụng dưới, cái con người này lúc nào cũng vậy, luôn dở trò khiến cậu xấu hổ.
"Bé yêu à, tôi... muốn em." Lâm Hải Thiên nhìn chằm chằm vào thỏ con của hắn, hệt như người bị tẩu hoả nhập ma.
Chết rồi chết rồi, Hàn Tiểu Anh sợ lại càng thêm sợ. Cậu đang ngồi trên đùi Lâm Hải Thiên, có thể cảm nhận rõ ràng thứ cứng rắn đang mạnh mẽ ngẩng đầu của hắn.
Cậu chưa sẵn sàng cho việc này. Cậu rất sợ.
"Ngài Lâm, em đây, Tiểu Anh đây. Ngài đừng làm em sợ mà." Cậu ra sức tránh né nụ hôn giữa hai người, tận lực đẩy người ra.
"Đúng rồi, là cục cưng của tôi." Lâm Hải Thiên nào để cậu thực hiện ý muốn đó, hắn mạnh mẽ ôm chặt cậu. "Cục cưng à, ông xã muốn em."
Chết tiệt, cái thứ ngôn ngữ sến súa gì đây. Cậu thật sự sợ cái người này rồi đấy.
Lâm Hải Thiên cố tình, hắn muốn bé con biết rằng mình yêu thích cậu nhiều đến mức nào. Mặt dày mặt dạn đòi hỏi.
"Cục cưng à, gọi tên tôi, nhanh lên." Lâm Hải Thiên nhìn cậu cười đầy thâm ý.
Hàn Tiểu Anh không ngừng vặn vẹo, chỉ cần dùng sức thoát ra là được, "Ngài Lâm đừng đùa nữa, em không thích đâu."
Cậu nào có biết con người này lại vô sỉ như vậy đâu.
"Gọi đi, nhanh lên." Lâm Hải Thiên quá đáng hơn, rời vị trí bàn tay lên trên. Nhân lúc Hàn Tiểu Anh không chú ý, véo thật mạnh lên đầu ngực cậu.
"Aa— ngài bỏ em ra nhanh, em không thích." Cậu bị Lâm Hải Thiên đánh úp, cơ thể xấu hổ nhuộm một màu hồng mê người. Nước mắt sinh lí chảy ra.
Lâm Hải Thiên như thế này, cậu thực sự rất sợ.
"Vậy em mau gọi tên của tôi đi." Hắn rời tay sang bên kia, ấn nhẹ lên đầu ngực còn lại của cậu.
Xúc cảm trên tay thật mềm, giá như được cắn một cái thì có đào hố chôn thân hắn cũng mãn nguyện.
Hàn Tiểu Anh càng lúc càng sợ, nhưng cái người này lại không có ý định dừng lại. Trong con ngươi tràn ngập nước mắt, cậu nhỏ giọng nài nỉ, "Hải... Hải Thiên, ngài đừng như vậy. Em, em sợ lắm."
Lâm Hải Thiên thấy cục cưng của mình rơi nước mắt, hồi thần nhận ra trò đùa mình của mình hơi quá đáng, mặc kệ đũng quần đã căng đến mức đau nhói, thôi thì dỗ vợ yêu là trên hết.
Thời gian còn dài, cứ từ từ mà đi.
"Tiểu Anh, tôi đùa thôi, em đừng khóc." Hắn quả thực đầu hàng trước cậu thôi. Bé con thích khóc nhè này.
"Cục cưng đừng khóc mà, tôi xin lỗi."
"Ngài, ngài lúc nào cũng như vậy cả." Hàn Tiểu Anh không cho tên biếи ŧɦái này ôm mình nữa.
Bé con giận thật rồi, biết thế tiết chế lại thì có phải đơn giản hơn không. Đồ ngu Lâm Hải Thiên này, chả lẽ tao lại quay về quá khứ đấm cho mày vài phát.
"Bé cưng à, đừng giận nữa. Ông xã thương em."
"Ngài cút đi, đồ biếи ŧɦái." Cậu ôm chăn nằm xuống giường, không thèm liếc mắt với người kia.
Còn đâu là hình ảnh tổng tài lạnh lùng bá đạo mà cậu thường thấy trên báo hay tin tức. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà, bên ngoài đứng đắn bên trong xà nẹo.
Lâm Hải Thiên buồn cười, nằm xuống bên cạnh ôm lấy Hàn Tiểu Anh vào lòng.
"Tiểu Anh à," Hắn thấp giọng bên tai cậu, "Sau này có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết." Hắn ôm cậu từ phía sau, ghì chặt người vào trong lòng, "Em không được tự suy nghĩ rồi dằn vặt bản thân, được không?"
"Tiểu Anh à, mấy ngày qua không thấy em, tôi... thực sự đã rất sợ hãi. Tôi sợ em cứ thế mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi, sợ em sẽ chẳng quay lại nhìn tôi một lần nào nữa."
"Tôi sợ nhất là khiến em vì tôi mà khóc, tôi chỉ muốn mang lại những điều vui vẻ cho em, khiến em vì ở bên tôi mà hạnh phúc."
"Khiến em khóc là lỗi của tôi. Tiểu Anh, thật xin lỗi em."
Hàn Tiểu Anh không quay đầu, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng lời nói của Lâm Hải Thiên. Hắn vì cậu mà lo lắng bất an, vì cậu mà hạ mình xin lỗi.
Ngoài Hàn Tiểu Trúc ra, thật may mắn vì cậu còn có Lâm Hải Thiên. Hắn bao dung, bảo vệ yêu thương cậu, điều mà những năm qua cậu lúc nào cũng mơ đến. Đối phương vì cậu mà không quan tâm đến bối cảnh bên ngoài hay thân thế của bản thân.
Hàn Tiểu Anh không chỉ thích Lâm Hải Thiên, cậu chân chính cảm nhận được cảm giác của mình không đơn giản là muốn nhìn thấy người kia, đứng nhìn người kia mỉm cười. Cậu bây giờ tham lam quyến luyến được ở bên cạnh người kia, đi cùng người kia.
Cậu thật sự, thật sự yêu Lâm Hải Thiên.
Chỉ cần Lâm Hải Thiên không thay lòng đổi dạ, cậu sẽ chẳng thay lòng. Nhưng sợ rằng cho dù hắn không còn yêu thích cậu nữa thì cậu vẫn sẽ quyến luyến hắn cả đời.
Người đầu tiên cậu mạnh dạn trao đi tình cảm của mình.
Hàn Tiểu Anh trở mình quay ngược lại ôm Lâm Hải Thiên vào ngực, cằm cậu gác lêи đỉиɦ đầu hắn.
"Xin lỗi vì đã khiến ngài lo lắng, ngài có thấy em trẻ con không?" Cậu thủ thỉ bên tai Lâm Hải Thiên.
Hắn cười nhẹ, dụi đầu vào l*иg ngực ấm áp của người yêu, "Ở cạnh tôi em cứ là chính em thôi, làm những gì mà mình thích. Tôi thích cục cưng của tôi sẽ không mệt lòng vướng bận khi cạnh tôi."
Hàn Tiểu Anh nhẹ mỉm cười, cậu thẹn thùng ôm chặt Lâm Hải Thiên, "Hải Thiên, em...em thích ngài."
Đoàng. Bùm chíu bùm chíu.
Gì? Cục cưng vừa nói gì?
Lâm Hải Thiên như không tin vào tai mình, hay là bị điếc rồi, hay bị lãng tai. "Bé yêu à, em vừa nói gì vậy? Tôi nghe không rõ."
"Ngài không nghe thì thôi." Hàn Tiểu Anh xấu hổ, không cho Lâm Hải Thiên ngẩng đầu nhìn cậu.
"Cục cưng à, em nói lại đi. Tôi không nghe rõ thật mà." Lâm Hải Thiên lì lợm quyết đòi cho bằng được. "Vợ à, em nói lại cho anh nghe đi mà~"
Hàn Tiểu Anh như bị dị ứng với thứ ngôn ngữ này của Lâm Hải Thiên. Cả mình nổi gai ốc, dưới sự thúc giục làm nũng của tên miệng lưỡi lươn lẹo này, cậu một lần nữa thì thầm nói ra.
"Em thích ngài, được chưa." Cậu nhẹ giọng lí nhí. Xấu hổ chết đi được, biết thế không nói cho rồi.
"Anh cũng thích vợ nhiều lắm. Cục cưng à, lại cho anh thơm thơm nào~"
Cả hai lăn lộn trên giường, vừa cười vừa nói xua tan hết sự ngượng nghịu xấu hổ vừa rồi.