Nhặt Được Chồng Sau Tai Nạn Giao Thông

Chương 7: Dùng tay cùng khẩu giao lên cao trào

Bùi Giang Nguyên không liếʍ xuống, anh tinh tế nhìn chăm chú hoa huy*t cô, ngón cái móc ra hai mảnh cánh hoa đỏ bừng.

Hô hấp anh phả vào nơi riêng tư của cô, làm bắp đùi Đồng Ngôn phát run, chỗ bị hơi thở phả vào ngứa ngáy khó chịu. edit by Lạc Rang

Nhục thể chảy ra chất lỏng trong suốt, dưới cái nhìn chăm chú của anh càng ồ ạt nóng bỏng hơn.

Hô hấp Bùi Giang Nguyên dồn dập thêm vài phần, bẻ ra cánh hoa che đậy lớp thịt non, lộ ra miệng huyệt cùng âm đế cấu giấu bên trong.

Hạt đậu nhỏ màu đỏ đã sưng lên, bị anh khảy vài cái càng sưng to hơn.

Miệng huyệt phía dưới co rút, dâʍ ɖị©ɧ từ trong không ngừng thấm ra, đem hoa huy*t cô hoàn toàn ướt nhẹp.

Đồng Ngôn dùng tay che lại mặt mình, hai chân bị anh tùy ý bẻ ra, vừa bất lực lại đáng thương.

Cô đáng thương khụt khịt mũi, thật sự không tiếp nhận nổi việc nơi riêng tư phơi bày trước mắt một người đàn ông, cho dù anh là chồng của cô. edit by Lạc Rang

Bùi Giang Nguyên nghe cô nức nở, côn th*t dưới háng chậm rãi dựng thẳng lên, tâm cũng có chút xao động.

Cô không kêu ra, nhưng tiếng khóc rất dễ nghe.

Lần này anh hoàn toàn gục đầu xuống, ở trước hạ thể cô liếʍ một ngụm ——

“Ô a!” Âm thanh khụt khịt của cô hoàn toàn bị đánh gãy, đôi mắt trợn to, không thể tin được ngồi dậy xem anh ——

Anh sao có thể liếʍ nơi đó!

Người đàn ông như cảm nhận được ánh mắt của cô ngẩng đầu lên, bên môi còn dính mật hoa sáng bóng, vô cùng săn sóc mà trấn an: “Đừng sợ, Đồng Đồng.”

Nói xong, anh lại cúi xuống, mãnh liệt hút một ngụm trước tiểu huyệt, nghe được cô gái nhỏ thét chói tai, trong mắt lộ ra ý cười, bắt đầu ra sức mυ'ŧ.

Đồng Ngôn nằm liệt trên giường, cắn mu bàn tay không dám phát ra tiếng kêu kỳ lạ nào nữa. edit by Lạc Rang

Đầu lưỡi người đàn ông vừa dịu dàng lại trơn mềm, chỉ nhẹ nhàng liếʍ miệng huyệt liền làm cô co rúm không thôi, dịch hoa không ngừng chảy vào trong miệng anh.

Càng khiến cô thẹn hơn là nơi riêng tư chật hẹp khó cắm vào, giờ phút này bị anh liếʍ vài cái liền gấp không chờ nổi mà co bóp, mong đợi anh đi vào.

Anh thật sự đem đầu lưỡi vói vào. Lưỡi to dày rộng ra ra vào vào ở tiểu huyệt, mặt lưỡi cọ lên vách thịt non mềm khiến cô dù cắn tay vẫn nhịn không được kêu rên ra tiếng.

Trước kia cô chỉ thấy đau và xấu hổ, chỉ muốn nhanh kết thúc. Thật quá khác biệt, cùng là bị làm huyệt cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau. Tay cô ngo ngoe rục rịch ấn lên đầu anh, làm anh liếʍ càng sâu hơn.

Bùi Giang Nguyên cũng cảm giác được cô gái dưới thân không ngừng phát run, tiểu huyệt cô vừa nóng lại mềm, hút lấy đầu lưỡi của anh giống như muốn hoà tan anh.

Hầu kết anh lăn lộn trên dưới, phát ra tiếng nuốt “Rầm”, nuốt xuống tất cả d*m thủy.

Đồng Ngôn không dám kêu, trong phòng ngủ chỉ quanh quẩn tiếng anh nuốt, càng thêm phần da^ʍ mĩ. edit by Lạc Rang

Mu bàn tay bị cô cắn đến hằn in dấu răng, cô bất giác buông miệng ra, trước mắt trắng xoá ngây dại, trong lòng càng thêm sợ Bùi Giang Nguyên: Người này, học từ đâu thủ đoạn này…Rõ ràng muốn phá hủy cô.

Lưỡi anh lại thọc sâu hơn, bắt chước động tác giao hợp thọc vào rút ra, tìm được điểm G phía trước, nơi đó hơi mềm, bị lưỡi xẹt qua, cả tiểu huyệt liền co rúm lại.

Ánh mắt Bùi Giang Nguyên tối tăm, không ngừng dùng đầu lưỡi đâm vào nơi đó, làm cho bên trong tràn đầy d*m thủy, lối đi nhỏ co rút nhanh chóng.

Anh còn ngại không đủ, dùng tay bóp âm đế một cái, bắp đùi Đồng Ngôn run rẩy, eo thon như muốn vỡ ra, cứ vậy bị anh dùng tay cùng khẩu giao đưa lên cao trào.

Edit: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~