Chương 6:
Dương Kiều nhả cái cổ trắng nõn của cậu ra, hài lòng nhìn dấu răng bị in sâu bên trên,
Dương Ân giãy dụa cố gắng thoát khỏi vòng tay y, nhưng cuối cùng vẫn bị Dương Kiều ấn chặt vào trong lòng ngực. Cậu thở dốc bởi cơn tức giận và mệt mỏi, tiếng nói ôn nhu nay trầm bổng lạ thường của Dương Kiều lọt vào trong tai cậu, tựa như tiếng đàn cello đang du dương, hay nói đúng hơn là âm thành cello đã bị khiếm khuyết một nốt nhạc.
Hệ thống đã nói nhiệm vụ bỏ thuốc thụ chính đã hoàn thành, bước kế tiếp sẽ là trận ái tình với công hai, nhưng y không ở bữa tiệc vào lúc này mà là dây dưa với cậu ở trên ban công.
"
Trong cơn tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, Dương Kiều lột bỏ đi lớp da hèn nhát hoá mình thành một kẻ điên, thân thể mảnh khảnh lại rất có lực, nhẹ nhàng đè thân thể thiếu niên xuống giường.
"Thả tao ra! Đồ chó!"
Như để đáp lại tiếng mắng chửi ấy, Dương Kiều cắn một ngụm yết hầu của cậu, bàn tay trườn xuống cởi dây nịt bằng da.
Dương Kiều bất ngờ nhìn vào bộ phận khác lạ bên dưới dươиɠ ѵậŧ của cậu, hai viên tinh hoàn biến mất không thấy, chỉ có hai cánh môi phấn nộn là bị y trêu đùa cho mở ra đóng vào, chất dịch trắng trong theo đó mà chảy ra.
"Cái... cái gì?"
Cậu vẫn chưa phản ứng lại kịp bởi câu nói không đầu không đuôi của y, Dương Kiều chui đầu vào giữa hai chân cậu, bất ngờ chui lưỡi mình vào giữa hai cánh môi âʍ ɦộ.
"Ưʍ..! A...aaa ......"
Cái quái gì vậy?
Cậu vội muốn giãy ra, nhưng chân đã bị kẹt lại bởi cái quần còn đang mắc ngay đầu gối, cậu càng giãy chỉ càng khiến cho cái đầu của y thuận lợi đè sát.
"
Dương Ân nén lại nước mắt sắp tuôn ra, dù cậu chẳng phải là người dễ khóc nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu lại cảm nhận được một nỗi ủy khuất cực độ.
"Hức ... hức.. đồ...chó.."
Cậu run run giọng mắng, chân vẫn kẹp chặt đầu Dương Kiều như muốn ấn cho y đến nghẹt thở.
"Anh, anh ngọt lắm."
Dương Kiều nhẹ nhàng thoát khỏi chân cậu, cũng cởi cái quần mắc trên chân cậu ra, y vươn người mình liếʍ đi từng giọt nước mắt của cậu, du͙© vọиɠ trong lòng thoả mãn vạn phần.
"
Y nhếch miệng cười cười, chăm chú quan sát vẻ mặt uất hận của cậu, đáp án mà y nói ra, chắc chắn là điều hiển nhiên mà cả hai đã quá hiểu rõ.
Dương Ân ngực phập phồng, nước mắt vốn đã nuốt ngược lại trào lên, đôi mắt ngập nước nhìn y chăm chú, cậu há miệng cắn mạnh lên yết hầu của y, cắn day nghiến trút giận.
"Không ngờ kẻ bại hoại như anh mà vẫn còn trinh."
Dương Kiều hôn lên môi cậu như một lời khen.
.
_________