Một ngọn núi vô danh tràn đầy hơi thở nguyên sơ tọa lạc tại vùng cực đông của NB. Tưởng Quốc nhanh chóng xuyên qua vô số cây cối rậm rạp, màn sáng bạc bao phủ toàn thân của cậu ta. Nhờ nó mà dù hiện tại là sáng sớm, những giọt sương mai vẫn đọng đầy trên đầu cành nhưng Tưởng Quốc vẫn hoàn toàn khô ráo, chỉn chu.
Lần theo tín hiệu của Thu Nguyệt, Tưởng Quốc càng ngày càng tiếp cận nơi mà thanh vũ khí của cậu ta ra sẽ ra đời.
Vốn dĩ Tưởng Quốc hoàn toàn có thể dịch chuyển trực tiếp tới nơi này, nhưng sau khi nghĩ tới bản thân đang có việc nhờ người, cộng thêm đây là lần đầu gặp gỡ. Tưởng Quốc quyết định dịch chuyển tới chân núi rồi từ từ đi lên. Theo cậu ta thì như vậy có vẻ sẽ lễ phép hơn. Ngoài ra, Tưởng Quốc cũng không muốn giải thích về việc bản thân làm thế nào mà có thể di chuyển một cách chính xác như vậy tới một địa điểm mà bản thân chưa tứng tới. Nghĩ là làm, Tưởng Quốc tùy tâm mà đi, dù bản thân cậu ta cũng cảm thấy mình có vẻ thừa hơi.
Chợt Tưởng Quốc dừng chân, lấy chiếc OUC của mình ra, trên đó xuất hiện một biểu tượng kỳ lạ. Tưởng Quốc đưa ra một vài chỉ lệnh và tiếp tục lên đường.
Ngay khi tới gần đỉnh núi, thứ hiện ra trước mặt Tưởng quốc là một ngôi làng được tạo lên bởi vô số những ngôi nhà bằng gỗ được kiến tạo trong một hẻm núi tương đối rộng lớn. Một số ngôi nhà được cất xung quanh con đường chính đi xuyên hẻm núi, nhưng càng nhiều lại được dựng treo mình trên những vách đá dựng đứng. Những vách đá kéo dài, thông thẳng lêи đỉиɦ núi cao.
Nơi này có vẻ như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Tưởng Quốc có thể thấy những người thôn dân, với trang phục cổ mà cậu ta chỉ mới thấy trên phim hoặc nhưng câu chuyện về NB, đang đi lại trên đường làng.
Tiếng búa gõ kim loại vang vọng; tiếng trẻ con nô đùa, hò hét; tiếng kêu gọi, quát mắng lũ trẻ thi thoảng vang vọng, của người dân. Tất cả khiến Tưởng Quốc có cảm giác thật kỳ dị, cảm giác như bản thân đi lạc về quá khứ.
Định thần lại, Tưởng Quốc phát hiện ra Thu Nguyệt đã đang đứng bên cổng đợi sẵn. Cậu ta tiến tới, phất tay, lên tiếng kêu gọi:
- Chị Nguyệt!
Thu Nguyệt cũng nhận ra Tưởng Quốc xuất hiện, cô tiến tới, lên tiếng:
- Em tới nhanh hơn chị tưởng. Đi kiểu gì đấy?
Tưởng Quốc nhún vai:
- Nếu em mà tới đây rồi thì sẽ còn nhanh hơn. Thế nào rồi chị?
Thu Nguyệt gật đầu, trong lời nói có pha chút chua chua:
- Đám bọn em sướиɠ thật. Có khả năng phép thuật chỉ cần vèo một phát là xong. Đâu cần gian khổ như bọn chị.
Tưởng Quốc gãi đầu cười ha ha đánh trống lảng. Cậu ta chẳng biết phải đối xử ra sao với lý lẽ của bà chị mình.
Thu Nguyệt cũng không thực sự chăm chú về vấn đề này. Cô quay người đi vào phía trong làng, vừa đi vừa nói:
- Đi theo chị. Vào trong rồi chị sẽ nói với cậu mọi việc.
Tưởng Quốc theo chân Thu Nguyệt, dễ dàng thông qua hàng bảo vệ. Người dân nơi này có vẻ khá hiếu khách, kể cả những người thủ vệ cũng đầy mặt tươi cười đáp lễ Tưởng Quốc.
Xuyên qua con đường làng, Tưởng Quốc có thể nhận ra hai chị em tiến tới khu vực kiến trúc cao nhất. Trên đường đi, Tưởng Quốc đầy hào hứng đánh giá xung quanh. Cậu ta quay ra trêu đùa những đứa trẻ con đang hiếu kỳ nhìn khách lạ. Rồi cười ha hả khi nhìn thấy chúng xấu hổ chạy vội đi tìm chỗ nấp khi bị người khách lạ trêu trọc.
Thu Nguyệt khẽ giật mình, Tưởng Quốc trong ấn tượng của cô dường như không giống hiện tại cho lắm. Cô hỏi:
- Em có vẻ đang rất cao hứng thì phải?
Tưởng Quốc cười híp mắt quay sang Thu Nguyệt, hỏi ngược:
- Sao chị lại nghĩ vậy?
- Bình thường chị không thấy em gần gũi với đám trẻ nhỏ cho lắm.
Sau đó, Thu Nguyệt khẽ lắc đầu, tự nói:
- Chị đúng là hỏi thừa, cái vẻ mặt kia của em cũng quá đủ để làm câu trả lời rồi.
Tưởng Quốc dừng lại, khẽ ngửa người ra sau, hít một hơi thật sâu, nói:
- Ừmmmm… em đúng là rất rất thoải mái. Không khí nơi này thực sự khiến em thấy vô cùng dễ chịu. Nói sao đây… có cảm giác thật thanh thản, yên bình.
Thu Nguyệt khẽ lắc đầu:
- Chị đột nhiên thấy em cứ như ông già ấy. Đi thôi. Chúng ta đang phí thời gian đấy.
Lần này hai người đi liên một mạch tới tòa nhà gỗ cao nhất làng. Nó là một toàn nhà tràn đầy hơi thở cổ xưa. Tưởng Quốc đã phát hiện ra vô số ma pháp được yểm lên căn nhà này với mục đích bảo vệ nó một cách tối đa khỏi tác động của thời gian. Thậm chí mỗi một hoa văn to trong căn nhà này đều là một bùa chú – được khắc họa bằng chữ giáp cốt của TQ mà Tưởng Quốc đã từng thấy giới thiệu trong sách cổ.
Phát hiện này khiến Tưởng Quốc khá giật mình. Nhưng khi cậu ta nghĩ tới ảnh hưởng của văn hóa TQ tới các quốc gia xung quanh nó thì sực ngạc nhiên cũng tan dần đi. Cho dù một quốc gia kiên cường, dai dẳng đấu tranh như VN, hay một quốc gia cách biển như NB. Vị trí địa lý đã quyết định rằng cả hai chẳng thể thoát được sự ảnh hưởng văn hóa của một đế quốc lâu đời như TQ.
Tưởng Quốc chấp nhận điều này như một sự thực hiển nhiên. Thậm chí cậu ta cũng không thể hiểu nổi tổ tiên của mình đã làm cách nào để giữ vững được nền văn hóa dân tộc mà không bị đồng hóa. 1000 năm đô hộ, thêm vô số lần bị công chiếm. Mấy quốc gia Tây Hạ, Đại Lý, Liêu… đều đã không còn tồn tại. Thế nhưng đất Việt vẫn là của người Việt.
Trở lại với thực tại, Tưởng Quốc được Thu Nguyệt dẫn tới trước một cánh cửa gỗ. Cậu ta có thể cảm nhận được phía sau có 3 người đang ngồi trong sảnh chính, thêm 8 người ẩn núp trong mấy góc phòng và trên nóc nhà.
Trong số ba đang ngồi ngay ngắn trong ngôi nhà thì người ngồi bên tay phải theo hướng đối diện khi gặp của cậu ta là một kẻ khá mạnh, luồng khí của y không hề thua kém Văn Đoàn. Nhưng tuổi tác thì Tưởng Quốc không thể xác định được rõ ràng.
Người ngồi chính giữa có vóc người hơi lùn nhưng lại khá đô con và dường như đã khá lớn tuổi. Dù dòng khí của người đó vẫn rất dồi dào, nhưng Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ tốc độ trôi đi của nó khá nhanh, một đặc trưng của tuổi già sức yếu.
Thu Nguyệt ngừng chân trước cánh cửa, quay người và nói:
- Chúng ta chuẩn bị gặp trưởng làng, tên ông ấy là Tokuda Shinichi, người có quyền uy lớn nhất, và cũng là thợ rèn có trình độ cao nhất nơi đây. Ông ấy cùng hai đệ tử thân truyền của mình là những người trực tiếp rèn đúc vũ khí cho em. Vì vậy khi gặp mặt, chị mong em hãy lễ phép một chút. Dù sao thì… ừm… cách cư xử ở đây không giống với ở VN hay bên Anh. Em hiểu chứ.
Tưởng Quốc gãi gãi đầu, vẻ bặt bất đắc dĩ:
- Em sẽ cố gắng hết sức. Nhưng chị cũng biết rồi đấy, em chẳng biết gì về văn hóa NB cả.
Thu Nguyệt trừng mắt:
- Đừng có nói láo.
- Truyện tranh biết sơ sơ. Cái đó tính không? – Tưởng Quốc thực sự bất đắc dĩ. Đôi khi cậu ta nổi hứng cũng sẽ tìm hiểu thêm một số kiến thức gì đó ngoài lề của ma thuật và võ thuật. Nhưng hiển nhiên là lễ phép của Nhật nằm ngoài khu vực đó.
Thu Nguyệt vỗ đầu bất đắc dĩ. Hết cách rồi, ở đây mà dạy thì cũng không kịp. Không thể để gia chủ chờ đợi quá lâu được.
- Thôi được rồi. Em cứ cư xử theo cái cách nào mà em quen nhất ấy. Nếu có sai sót thì chị sẽ cố gắng tu bổ sau.
- Ok! Ok! Thế thì phiền chị rồi.
Thu Nguyệt phất phất tay tỏ vẻ không quan trọng. Cô nhớ tới việc bản thân có vẻ sơ sẩy khi không để ý tới cái tính tuềnh toàng của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc chỉnh sửa sơ lại trang phục của bản thân. Sau đó cậu ta theo chân Thu Nguyệt bước vào căn phòng nơi người đang đúc kiếm cho cậu chờ đợi.
Cánh cửa mở ra, đi thêm vài bước và rẽ trái, Tưởng Quốc có thể tận mắt nhìn thấy những người ngồi bên trong. Dĩ nhiên là cậu ta biết có những người khác đan ở xung quanh đây, nhưng họ đều không xuất hiện trong tầm mắt. Dù sao thì kẻ có thể cảm nhận được khí thực sự quá hiếm có nên có lẽ những người này không cho rằng một tên nhóc như cậu có thể làm được. Với những người đó, việc ẩn giấu thân mình chẳng khác gì bịt tai trộm chuông.
Tưởng Quốc cũng chẳng có ý vạch trần những người bảo vệ này. Cậu ta hiểu họ chỉ đang làm tròn bổn phận của mình – bảo vệ người quan trọng nhất trong ngôi làng của họ. Tưởng Quốc không phải là một kẻ hẹp hòi tới cái mức khiến mình khó chịu vì những điều hiển nhiên như vậy.
Thu Nguyệt giới thiệu Tưởng Quốc với trưởng làng, sau đó, Tưởng Quốc tiến tới trước mặt của ông ta.