Tưởng Quốc đã phát hiện ra sự bất mãn của Mỹ Quyên, nhưng cậu ta không có ý định giải thích. Một mặt Tưởng Quốc muốn thử thách Mỹ Quyên, một mặt thì có một vài việc nếu bản thân cậu ta nói ra sẽ thiếu khách quan.
Văn Đoàn đi tới bên cạnh Tưởng Quốc, anh hỏi:
- Không tính nói gì hả?
Tưởng Quốc vất cho Văn Đoàn một bình nước, cậu ta hỏi ngược lại:
- Có gì mà nói? Anh đã xử lý xong rồi còn gì?
Văn Đoàn cầm chai nước, tính tu một hơi. Nhưng khi nước trong bình vừa vào miệng thì anh biến sắc. Văn Đoàn bỏ chai nước qua một bên, hỏi:
- Rượu? Mày uống rượu đó hả?
Tưởng Quốc nhún vai:
- Cũng muốn uống, nhưng chưa phải lúc nên nhờ anh uống hộ.
- Mẹ nó!
Văn Đoàn chửi đổng một tiếng:
- Em hối hận hả?
- Không! Chỉ là có chút day dứt. Em không hối hận, em cũng không làm sai gì cả.
Tưởng Quốc cười buồn. Cậu thực sự không hối hận, vị trí của cậu đã quyết định cậu không có lựa chọn khác cho lập trường của mình. Chỉ là đâu đó trong tim vẫn ẩn ẩn làm đau.
Văn Đoàn ngồi bên cạnh, anh cũng không biết bản thân phải nói gì để khuyên bảo người em của mình. Sau một hồi, Văn Đoàn nói:
- Sau khi cuộc thi kết thúc, đi uống một chầu chứ?
Tưởng Quốc ngẩn người, sau đó bật cười:
- Haha… được thôi. Em cũng muốn biết cảm giác uống say nó như thế nào.
Lúc này, Lê Thanh Hải tiến tới, anh ta hỏi:
- Tiếp theo cậu có tính toán gì chưa?
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lê Thanh Hải, cậu có thể nhận ra sự kiêng kỵ ẩn hiện trong mắt của anh ta. Xét thấy những gì bản thân vừa làm, Tưởng Quốc có thể hiểu được lý do Lê Thanh Hải kiêng kỵ bản thân. Thậm chí, cả đoàn VN có lẽ cũng không ít người có cùng suy nghĩ giống anh ta.
Cười nhạt, Tưởng Quốc vất bỏ những suy nghĩ tạp nham khỏi đầu. Cậu ta nói:
- Tôi tính cùng với đoàn đội của mình tiến lêи đỉиɦ núi. Lá cờ lớn vẫn còn đó. Mọi người có tính tiếp tục hợp tác với tôi không? Nếu có thì chúng ta sẽ chờ tại đây thêm 1 hôm nữa. Hiện tại đám người Doanh Khởi phục kích NB thất bại, có khả năng rất lớn chúng sẽ quay lại ngọn núi này. Phục kích thành công, chúng ta có khả năng gây thiệt hại trí mạng cho TQ.
Lê Thanh Hải thoáng do dự, sau đó anh ta lắc đầu:
- Xin lỗi! Chúng tôi đã quyết định rời đi. Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian cho cuộc chiến này rồi. Điểm số thu được cũng không nhiều. Mọi người đã thống nhất sẽ chia thành từng nhóm nhỏ và đi tìm kiếm điểm cho mình.
Tưởng Quốc gật đầu:
- Mọi người đã thống nhất thì tôi sẽ không ngăn cản. Thiết bị liên lạc mọi người cứ giữ lấy. Nếu có nguy hiểm tôi sẽ tới hỗ trợ nếu có thể.
- Tôi hiểu.
Lê Thanh Hải đưa tay ra:
- Thay mặt mọi người, tôi cảm ơn cậu.
Tưởng Quốc đứng dậy, nắm lấy tay của Lê Thanh Hải:
- Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió. Hẹn gặp lại ở vòng hai.
- Hẹn gặp lại.
Lê Thanh Hải quay người rời đi. Văn Đoàn hỏi:
- Sao em không ngăn cản họ. Nếu em lên tiếng, anh nghĩ khả năng rất lớn họ sẽ ở lại.
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Không cần. Họ không có lý do để ở lại. Nói trắng ra, lợi ích của việc ở lại không đủ để giữ chân họ.
Văn Đoàn im lặng. Anh hiểu được tại sao Tưởng Quốc lại nói như vậy. Tổng số lá cờ chiếm được chỉ có 2 lá. Dựa theo thực lực, Tưởng Quốc và Văn Đoàn chắc chắn đều sẽ mỗi người một lá. Còn việc phục kích đoàn người Doanh Khởi, chưa nói tới việc chúng có quay lại đây hay không, cho dù quay lại thì đã sao.
Cuộc chiến với Doanh Khởi sẽ không giống với cuộc chiến Lý Hạo. Lý Hạo bị trúng kế của Tưởng Quốc, còn Doanh Khởi, hắn mạnh hơn Lý Hạo rất nhiều, kể cả về sức mạnh, mưu trí và sự cẩn thận. Một khi khai chiến, cho dù phục kích thành công, thì thương vong là khó tránh khỏi.
Nếu đây là chiến tranh, Văn Đoàn tin rằng những người khác sẽ không bỏ đi. Nhưng đây không phải là một cuộc chiến chính thức, Lê Thanh Hải, Lý Công Bằng cùng những người đi theo họ có lý do để rời đi và tìm kiếm cơ hội mới cho mình.
Tưởng Quốc ngồi xuống tảng đá, cậu ta nói:
- Anh cũng thấy ánh mắt của Lê Thanh Hải rồi đấy. Em chắc chắn không ít người trong đoàn cũng đang nhìn em với ánh mắt đó. Em trong mắt họ có lẽ đã trở thành một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh rồi.
Văn Đoàn ngồi xuống bên cạnh Tưởng Quốc, anh nói:
- Anh cũng thấy hơi sợ chứ chẳng riêng gì họ. Mà mày tính bỏ rơi Lý Tâm Lan thật đó hả?
Tưởng Quốc hỏi ngược:
- Sao anh lại nói em bỏ rơi khi mà em và cô ta chưa bao giờ thực sự cùng nhau?
- Mày dám nhìn thẳng vào mặt thằng anh mày đây mà nói lại câu đó không?
Tưởng Quốc không trả lời Văn Đoàn, cậu ta đứng dậy, nhìn về phía cây bằng lăng giờ đây chỉ còn lại những cánh hoa rơi rụng đầy gốc do tác động của vụ nổ. Trong ánh mắt của Tưởng Quốc thoáng qua sự đau buồn, nhưng rất nhanh biến mất. Tưởng Quốc nói:
- Chúng ta lên đường thôi. Tranh thủ giành được lá cờ trước trời tối.
Văn Đoàn khẽ lắc đầu, anh ta bắt đầu lên tiếng kêu gọi Minh Vương và Mỹ Quyên.
Khi cả ba người đã tập hợp, Tưởng Quốc cùng họ bắt đầu di chuyển về phía đỉnh núi. Tại đây, nhóm người dễ dàng giành được lá cờ. Lần này, Văn Đoàn là người chủ động ra tay. Không cần tới Tưởng Quốc hỗ trợ, Văn Đoàn dễ dàng đánh bại con rồng và cướp lấy lá cờ, tuy nhiên nó cũng bị ngọn lửa từ con rồng thiêu rụi mất một góc.
Sau khi thông báo vang lên, Tưởng Quốc cùng với đồng đội của mình nhanh chóng xuống núi. Hiện giờ cả nhóm chỉ còn lại 4 người, việc đυ.ng độ với nhóm người Doanh Khởi là không sáng suốt, dù khả năng chúng quay lại lúc này là rất nhỏ.
Những ngày tiếp theo cũng không hề yên bình, những cuộc chiến thường xuyên diễn ra. Vào cùng ngày mà đám người Lý Hạo bị Tưởng Quốc loại khỏi cuộc chơi, Tư Đồ Tĩnh mượn bóng đêm, thành công vượt qua canh gác của đội HQ và cướp đi lá cờ, mà theo thỏa thuận giữa ba bên VN, HQ và NB, là của họ. Lee Dong Hwa dù vô cùng cố gắng ngăn cản nhưng không thành công. Sau trận chiến với Tư Đồ Tĩnh, Lee Dong Hwa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, nhờ vào đó thành công luyện thành trình tự chiến đấu tối cao.
Tới ngày cuối cùng, số người của cả bốn đội giảm mạnh. TQ còn lại 8 người, trong đó bao gồm Tư Đồ Tĩnh và Doanh Khởi là hai người nổi bật. Tư Đồ Tĩnh thể hiện ra võ công siêu việt, cùng với đó là sự lạnh lùng, tỉnh táo trong phán đoán của mình. Còn Doanh Khởi, thực lực yếu hơn Tư Đồ Tĩnh một bậc, nhưng bù lại là khả năng lãnh đạo và chiến thuật tuyệt vời.
Trong hai lần đυ.ng độ với HQ và NB, trong tình trạng chiến lực tối cao thua kém một bậc, Doanh Khởi vẫn ung dung lãnh đạo đội ngũ của mình giao chiến, tới lui tự nhiên, không rơi hạ phong.
NB còn lại 4 người, lấy Shishio Makoto làm lãnh đạo. Nếu Tư Đồ Tĩnh là võ công xuất chúng, lạnh lùng tỉnh táo; Doanh Khởi là khả năng lãnh đạo bẩm sinh, chiến lược hoàn hảo thì Shishio Makoto nổi bật với khí chất bá giả bẩm sinh, mạnh mẽ, đại khí.
Shishio Makoto luôn đi đầu, dẫn đoàn đội của mình thẳng tiến, dùng sức mạnh của mình nghiền nát mọi trướng ngại. Nhưng chính tính cách này khiến Doanh Khởi trở thành khắc tinh của anh ta. Trong lần đυ.ng độ thứ hai giữa hai bên, Shishio Makoto bị bẫy chết không ít người. Nếu không nhờ vào sự chênh lệch của chiến lực tối cao giữa hai bên thì có lẽ NB đã bị đoàn diệt.
HQ còn lại 6 người. Nhờ có Lee Dong Hwa thành công đột phá, thiệt hại của HQ đã giảm hẳn. Số thương vong nhiều nhất của họ xuất phát từ hai lần giao chiến với Tư Đồ Tĩnh. Chính điều này khiến Lee Dong Hwa và đồng đội của anh ta hận thấu đội TQ. Sau khi Lee Dong Hwa đột phá, cả đội một bên thu thập những lá cờ nhỏ kiếm điểm, một bên tìm kiếm thành viên của đội TQ gây sự.
Lee Dong Hwa sau khi lấy lại bình tĩnh hành động vô cùng cẩn trọng, đi một bước tính hai bước. Doanh Khởi dù chiến thuật công phạt rất mạnh nhưng cũng không chiếm được bất cứ lợi thế nào trước Lee Dong Hwa. Thậm chí sau lần đυ.ng độ, Doanh Khởi còn luôn kiếm cách để né tránh Lee Dong Hwa. Chiến thuật của Doanh Khởi cũng không thể bù đắp lại sự chênh lệch ở chiến lực tối cao. Điều này khiến Doanh Khởi vô cùng bất đắc dĩ. Hắn nhiều lần cố gắng liên lạc với Tư Đồ Tĩnh để hợp tác, nhưng Tư Đồ Tĩnh sau khi cướp được cờ thì cứ như đã bốc hơi khỏi hòn đảo.
Đoàn VN là đoàn có số thành viên còn lại đông nhất, 9 người. Đoàn đội 4 người của Tưởng Quốc không hề suy chuyển. Lý Công Bằng và Lê Thanh Hải bắt tay với nhau, họ hành động hết sức cẩn thận, đồng thời nhờ vào sự trợ giúp của Tưởng Quốc lên khi đυ.ng đυ.ng độ với Doanh Khởi và Tư Đồ Tĩnh đều may mắn không bị đoàn diệt.
Sau bảy ngày thi đấu, vòng thứ nhất của cuộc giao lưu chính thức khép lại. Tổng số thí sinh còn lại là 27 người. Trong số 73 thí sinh bị loại, 12 người bị thương nặng, không có bất kỳ thí sinh thiệt mạng. Có thể nói đây là kỳ tổ chức có kết quả tốt đẹp nhất trong 20 năm qua của giải.
Kỳ thi cũng viết lên lịch sử mới, khi mà có tới 5 người đạt được trình tự chiến đấu tối cao cùng tham dự. Có thể nói, thiên tài trẻ tuổi chưa bao giờ nhiều như hiện tại.