Trong 7 ngày tiếp theo, tính theo thời gian trong phòng thí nghiệm, Tưởng Quốc liên tục chiến đấu với Văn Đoàn. Minh Vương, Minh Tuấn đã rời đi; Mỹ Quyên lưu lại làm nhân viên y tế. Dù sao, cấp độ chiến đấu hiện tại đã khôn phải ba người họ có thể tham gia.
Căn phòng dùng để luyện tập giờ đây đã bị tàn phá đến không còn hình dạng. Vô số cột đá gãy nát, đầy rẫy hố rộng hàng mét phủ kín diện tích rộng hàng hecta.
“ẦM!” – Một tiếng nổ lớn, hai thanh kiếm va chạm. Văn Đoàn và Tưởng Quốc bắn ngược ra sau. Kết quả ngang tay, kiếm trên tay của Văn Đoàn hoàn toàn không có bất kỳ sứt mẻ, mặc dù hiện tại, anh đã không còn sử dụng thanh “Võ binh” của mình nữa.
Tưởng Quốc thở ra một hơi, cậu ta nói:
- Dừng lại thôi. Chúng ta cần nghỉ ngơi trước khi vào trận chiến.
Văn Đoàn gật đầu:
- Cũng được. Dù sao anh cũng đã hoàn toàn nắm giữ trình tự này rồi.
Ba người rời khỏi căn phòng huấn luyện. Tưởng Quốc nhìn lại, căn phòng đã nát be nát bét, để sử dụng nó sẽ phải tốn công cải tạo mới được.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, cả ba đi tới chỗ bộ ghế sa lông ở tron phòng khách sạn, Tưởng Quốc quăng mình xuống ghế lớn, nó than thở:
- May mắn là anh kịp thời lĩnh ngộ nó, nhờ vậy mà em cũng có thời gian để làm quen. Nếu không tới khi đυ.ng độ Tư Đồ Tĩnh, không chắc sẽ ăn thiệt lớn.
Tưởng Quốc liên tưởng tới khoảnh khắc thanh kiếm của Văn Đoàn lướt qua trán của cậu. Trong khoảnh khắc đó, Tưởng Quốc kịp thời lẫy lại sự thanh minh của đầu óc và kịp thời lui lại, nếu không thì không biết truyện gì sẽ xảy ra.
Qua mấy ngày chiến đấu liên tục với Văn Đoàn, Tưởng Quốc đã suy luận ra cách thức mà võ giả phá hủy ma pháp khi họ vận dụng trình tự chiến đấu tối cao.
Khác biệt với việc dùng khí cường hóa cơ thể để đối kháng trực tiếp. Trình tự chiến đấu tối cao khiến võ giả sinh ra một nguồn năng lượng tương đối với ma pháp. Ma pháp được phóng xuất từ sự hòa quyện của ma lực, linh hồn và tinh thần của người thi pháp. Việc đạt tới trình tự tối cao khiến tinh thần của võ giả thăng hoa, và thông qua dùng khí và thân thể làm cầu nối, võ giả sử dụng tinh thần của mình can thiệp vào tinh thần của pháp sư, phù thủy, từ đó phá tan kết cấu và khiến ma thuật sụp đổ.
Tuy nhiên, võ giả có lợi thế khi đối đầu trực diện, nguyên nhân bởi võ giả để đạt được sức mạnh yêu cầu trải qua một quá trình rèn luyện cực kỳ khắc khổ. Chính quá trình rèn luyện này đã tạo cho các võ giả một ý trí mạnh mẽ, và tinh thần bất khuất.
Dĩ nhiên, không có gì là tuyệt đối, các phù thủy cũng rất nhiều người có được tinh thần cực kỳ khủng bố. Tưởng Quốc có thể đảm bảo, nếu là Gs Snape sử dụng ma pháp thì Văn Đoàn hay Tư Đồ Tĩnh có ý trí mạnh gấp đôi cũng chẳng thể phá nát được ma pháp của thầy.
Văn Đoàn đang tính nói gì, thì Minh Vương từ bên ngoài chạy tới. Anh ta nói:
- Có truyện xảy ra rồi. Ban tổ chức mới đưa ra điều luật mới.
Tưởng Quốc nhìn sang:
- Bổ sung luật ngay trước ngày thi đấu? Ban tổ chức muốn làm cái gì?
Văn Đoàn và Mỹ Quyên cũng dồn sự chú ý lên người của Minh Vương. Dù sao, cuộc thi đấu giao hữu này đã được lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ càng từ cả năm trước, nhưng hiện giờ lại có sự thay đổi thể lệ ở giờ chót. Điều này sẽ gây ra những sáo trộn không nhẹ.
Minh Vương nói:
- Ban tổ chức bổ sung thêm vài điều. Đầu tiên, cấm chỉ mang theo thẻ UC theo trong thời gian thi đấu trên đảo. Lý do được đưa ra là, tránh có người gian lận, tiết lộ vị trí của các tuyển thủ tham chiến.
Tưởng Quốc gật đầu, cậu ta không có bất cứ khúc mắc gì với điều lệ bổ sung đầu tiên này. Điều lệ này mang tới sự cạnh tranh công bằng hơn cho giải đấu, dù khá bất lợi cho nó. Dù sao thì Tưởng Quốc có thể xác định vị trí của toàn bộ các UC nếu cậu ta muốn, điều đó tiện lợi hơn xa một đám người nhìn hỉnh ảnh được phát lại và thông báo cho người khác.
Thứ hai, Tưởng Quốc cũng không muốn bại lộ việc bản thân có khả năng theo dõi các UC, ngay từ đầu cậu ta đã không định sử dụng quyền theo dõi UC ở trận chiến này. Hiện tại có nhiều người nghi ngờ về việc này, nhưng nghi nhờ và bị vạch trần là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu Tưởng Quốc vận dụng khả năng theo dõi của UC thì khả năng bị lộ sẽ là không hề nhỏ. Cậu ta không thể vì một cuộc thi nho nhỏ này mà làm hỏng hình tượng của bản thân.
Cuối cùng, Tưởng Quốc cũng không muốn ăn gian ở một cuộc chơi có tính công bằng. Tưởng Quốc cảm giác bản thân thực là một kẻ đầy mâu thuẫn. Một mặt, cậu ta muốn hạ đối thủ bằng tất cả mọi khả năng, mọi mưu kế; cậu ta không ngại liên minh với kẻ khác để triệt hạ đối thủ mạnh mẽ, thậm chí còn tỏ ý dụ dỗ luôn cả nhân tài bên phe đối địch. Một mặt lại không thích phá vỡ luật chơi được đặt ra của cuộc chơi.
Tưởng Quốc khẽ cười, đuổi đi mấy suy nghĩ lung tung trong đầu. Cậu ta hỏi Minh Vương:
- Có đầu tiên thì sẽ có tiếp theo. Còn gì bất ngờ nữa không ông anh?
Minh Vương trả lời:
- Tiếp theo. Các tuyển thủ chỉ được phép mang theo một đυ.ng cụ ma thuật hoặc vũ khí không phải do mình, hoặc đồng đội của mình trong giải đấu này, tạo ra để sử dụng trong toàn cuộc thi. Kể cả vòng thứ hai.
Văn Đoàn khẽ cau mày:
- Lại còn có việc này nữa sao? Cái trước thì dễ nói, nhưng cái này thì đúng là có phần kỳ lạ.
Tưởng Quốc quay sang:
- Có gì mà kỳ lạ? Điều lệ này thực ra rất hợp lý. Như điều lệ này được thông qua, một số những thứ dụng cụ ma thuật có uy lực đặc biệt lớn có ảnh hưởng trực tiếp tới cục diện trận đấu sẽ bị hạn chế. Điều này rõ ràng rất tốt.
Văn Đoàn lắc đầu:
- Đó là em không biết. Việc thí sinh được tùy ý mang theo đạo cụ mạnh mẽ vào cuộc thi thực tế là được ngầm thừa nhận giữa các quốc gia. Dù sao thì giải thi đấu này cũng là một cách để phô diễn sức mạnh. Và tài lực, cũng là một phần của sức mạnh.
Tưởng Quốc lập tức hiểu ý Văn Đoàn tính nói gì, cậu vỗ tay cái bốp rồi nói:
- À há. Thế thì chỉ có một khả năng. Đó là đã có cái gì đó vượt quá mức độ chấp nhận đã xảy ra.
Tưởng Quốc quay sang hỏi Minh Vương:
- Đúng không ông anh?
Minh Vương, lúc này đã ngồi xuống ghế, rót cho mình một ly nước và uống cạn nó.
- Em nói đúng. Anh nghe nói, có một thằng ngu nào đó của TQ, ừm… thuần pháp sư, mang theo một đạo cụ hắc ma pháp cực kỳ mạnh mẽ. Tối hôm qua, thằng đó đi ra ngoài chơi gái. Chả hiểu làm sao lại xung đột với dân bản địa. Nghe đâu thằng này sỉ nhục người ta. Ai dè gặp đúng cao thủ trong giới, thế là bị ăn đòn vì cái tội mồm miệng không sạch sẽ. Trong lúc phẫn nộ, thằng này mang cái đạo cụ đó ra, gϊếŧ chết người dân bản địa kia. Kết quả là phía bên NB vô cùng phẫn nộ. Sau khi qua một loạt thỏa thuận, thằng kia bị tước quyền thi đấu, trục xuất về nước, và mấy cái điều lệ cũng tiện thể ra đời luôn.
Tưởng Quốc cùng Văn Đoàn và Mỹ Quyên triệt để im lặng. Tưởng Quốc chỉ có thể than thở, thế gian to lớn, loại người quái nào cũng có. Thời điểm này mà còn có tâm trạng đi chơi gái, lại còn chủ động xung đột với bản địa, thậm chí gϊếŧ người. Loại người này làm thế quái nào mà lại có thể lọt vào đến tận đây nhỉ.
Tưởng Quốc hỏi lại:
- Còn cái gì nữa không? Luôn một thể cho nóng đi.
Minh Vương nói:
- Tuy hạn chế việc mang theo đạo cụ ngoại lai, nhưng các thí sinh có thể thoải mái mang theo các đạo cụ tự chế hoặc của đồng đội cũng không có vấn đề. Hết rồi đó.
Tưởng Quốc nhìn sang Văn Đoàn, sau đó hai anh em cười lớn.
Tưởng Quốc nói:
- Xem ra lần này trời cũng đứng về phía chúng ta rồi.
Văn Đoàn cười lớn:
- Lần này phải trông đợi vào chú rồi. Cái luật lệ mới này thật là… ha ha ha…
Minh Vương khó hiểu nhìn sang Văn Đoàn, anh ta hỏi:
- Có cái gì mà ông cười khoái trá quá vậy?
Văn Đoàn hỏi ngược:
- Ông biết sở trường của nó là gì không?
Minh Vương ngay lập tức trả lời không có chút xíu do dự nào:
- Đánh nhau!
Văn Đoàn xua tay:
- Nói bậy. Sở trường chính của nó là sáng chế.
Minh Vương gãi đầu:
- Thế thì liên quan gì ở đây?
Văn Đoàn đưa tay vỗ chán, anh triệt để hết lời với người anh em họ này của mình.
Mỹ Quyên ngồi bên cạnh như có điều suy nghĩ, cô dùng ánh mắt sáng quắc của mình nhìn về Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc khẽ cười gật đầu với Mỹ Quyên, sau đó cậu ta quay sang hai người anh họ của mình và nói:
- Được rồi. Hiện tại mọi người đi nghỉ ngơi đi. Thông báo cho anh Tuấn là 4 giờ chiều nay, chúng ta sẽ tụ hợp lại đây. Em có vài thứ đưa cho mọi người.
- Không vấn đề! – Văn Đoàn giơ ngón cái lên.
Minh Vương và Mỹ Quyên cũng không có gì ý kiến. Sau đó, cả bốn người rời khỏi phòng nghỉ khách sạn. Có thực mới vực được đạo, chiến đấu cả một buổi khiến Tưởng Quốc hiện tại chỉ muốn ăn gì đó bổ xung ngay lập tức.