Ngay sau khi đá bay Minh Vương, Tưởng Quốc nhanh chóng xoạc chân về phía sau lưng, hạ thấp cơ thể, tránh né một gậy của Minh Tuấn sẹt qua đầu.
Tưởng Quốc xoay người trong tích tắc, vung kiếm chém ngược từ dưới lên. Lưỡi kiếm lướt gió bay đi, xé toang không khí. Một lực kéo sinh ra từ phía sau kéo Minh Tuấn bay ngược ra sau, tránh né lưỡi kiếm của Tưởng Quốc. Mỹ Quyên từ đằng xa đã cấp cứu Minh Tuấn kịp thời.
Lưỡi kiếm của Tưởng Quốc kịp lướt qua và để lại một vết thương kéo từ bụng lên tới ngực của Minh Tuấn. Tuy nhiên, nhờ sự can thiệp của Mỹ Quyên mà vết thương tạo ra khá nông và không quá nghiêm trọng.
Tưởng Quốc đột nhiên biến mất tại chỗ.
Văn Đoàn vội vàng quay lại phía Mỹ Quyên, gầm lên:
- Cẩn thận!
Mỹ Quyên sắc mặt biến thành tái nhợt. Một tiếng nổ vang lên, cùng lúc với lời cảnh báo của Văn Đoàn, và lưỡi kiếm ma thuật của Tưởng Quốc đã gác lên cổ Mỹ Quyên trước khi cô kịp phản ứng.
Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Quốc vang lên bên tai của Mỹ Quyên:
- Một mạng!
Tưởng Quốc vỗ vai của Mỹ Quyên, cậu nói:
- Chị bị loại. Hiện giờ làm khán giả thôi.
Mỹ Quyên một mặt khó chịu gật đầu, cô đi ra cạnh tường, khoanh hay tay lại và tựa vào đó.
Tưởng Quốc không để ý tới vẻ mặt của Mỹ Quyên, nó lên tiến:
- Có chút thất vọng nhẹ đấy các quý ông. Có lẽ lên kết thúc trận chiến vô nghĩa này thôi.
Tưởng Quốc vung vẩy đũa phép trong tay, hàng loạt băng trụ xuất hiện giữa khôn trung. Ma pháp tự tạo của Tưởng Quốc, “Băng Vũ”, xuất hiện. Những trụ băng theo sự chỉ huy của Tưởng Quốc bắt đầu bay tán loạn. Sự không ổn định trong quỹ tích của chúng khiến cả ba người Văn Đoàn, Minh Vương và Minh Tuấn chỉ có thể dựa vào bản năng tránh né.
Không dừng lại ở đó, hàng loạt cột đá cũng bắt đầu điên cuồng đâm lên từ mặt đất. Với mật độ và cường độ cao hơn lần trước vô số lần.
Tưởng Quốc phát hiện ra, phong cách chiến đấu của phù thủy phương đông và phương tây khác nhau rất nhiều sau khi tổng kết lại những gì đã học được qua trận chiến trong ảo cảnh. Và cậu ta cũng bắt đầu tìm ra con đường thích hợp nhất với mình.
Với phương tây, các phù thủy ít chú trọng vào những câu thần chú có diện tích sát thương lớn. Các câu chú được ưa thích sử dụng thường nhắm tới mục đích đơn nhất và chuyên biệt. Điều này dẫn tới một việc, đó là thích hợp khi đấu tay đôi giữa các phù thủy, nhưng rất khó đưa tới hiệu quả khi chiến đấu với những đối thủ có tính linh hoạt cao. Bởi lực sát thương mạnh mà không đánh trúng thì cũng vô dụng. Avada Kedavra nếu bị tránh né thì cũng chả gϊếŧ nổi người.
Còn các phù thủy ở phương đông, những câu chú thường sử dụng trong chiến đấu thường thường là những câu chú có diện tích sát thương lớn, khả năng phát động nhanh. Điều này để thích ứng với chiến trường có nhiều đối thủ linh hoạt như các võ giả. Có điều, uy lực sát thương của chúng cũng không quá mạnh mẽ tới chạm khẽ là mất mạng. Một trong số những dụng cụ hỗ trợ thi pháp đặc thù của phương đông, các lá bùa cũng được sử dụng với mục đích tăng nhanh tốc độ ra đòn.
Lúc này, Tưởng Quốc đang âm thầm chờ cơ hội ra tay. Thực tế thì trong một không gian hạn chế như thế này, nếu đánh nhau sống chết thực sự thì “Lệ Hỏa Chú” (Fiendfyre) sẽ là một lựa trọn hoàn hảo bởi Tưởng Quốc hoàn toàn có thể khống chế nó để không khiến bản thân vô tình bị thiêu chết.
Có điều nơi này không phải chém gϊếŧ và Tưởng Quốc chỉ đơn giản là muốn đánh huấn luyện cùng với mọi người mà thôi. Nếu không, nó đã hoàn toàn có thể kết thúc cuộc chiến ngay từ ban đầu.
Tưởng Quốc vung tay lên, Minh Tuấn cứng ngắc trên không trung khi vừa tránh né một cây cột đá. Vết thương cũ của anh ta, dù đã được Mỹ Quyên chữa trị, vẫn để lại một vài tác hại. Nó khiến Minh Tuấn di chuyển có phần khó khăn. Điều đó khiến anh chật vật trong việc tránh né những trụ băng hay những cột đá xuất hiện liên tục với tốc độ cao và phương hướng tấn công đầy ngẫu nhiên.
Mỹ Quyên lúc này lấy ra một là bùa, cô khẽ vung lên. Minh Tuấn được Mỹ Quyên đưa tới sát chân tường bên cạnh mình để tránh tai bay vạ gió.
Trong một thoáng chốc phân tâm của Tưởng Quốc để hạ gục Minh Tuấn, Minh Vương đã tiến sát tới trước người của cậu ta. Minh Vươn lợi dụng sự linh hoạt đặc biệt của bản thân để tránh né những trụ băng và cột đá.
Minh Vương quyết định tấn công để khiến Tưởng Quốc phân tâm, anh ta biết bản thân không có khả năng phá tan lớp phòng thủ của Tưởng Quốc.
Không thể không nói, ý tưởng này của Minh Vương là tương đối thành công. Tưởng Quốc phải dừng “Băng Vũ” lại để phòng thủ trước sự tấn công của Minh Vương.
Tưởng Quốc gọi ta kiếm ma thuật để ngăn chặn thanh kiếm đang chém thẳng về phía mình. Nhưng lúc này, dưới áp lực từ phép thuật diện rộng của Tưởng Quốc, Minh Vương bùng nổ ra khả năng chiến đấu với tốc độ đáng kinh ngạc.
Anh ta chỉ thoáng va chạm với Tưởng Quốc rồi lui lại, mượn phản lực từ sự va chạm giữa hai bên, xoay người và tấn công Tưởng Quốc ở một góc hoàn toàn mới.
Tưởng Quốc cũng khá bất ngờ với những đòn tấn công tốc độ nhanh và liên tục của Minh Vương. Cậu ta cũng không có khả năng thi triển một phép thuật khác khi đang sử dụng những cột đá để kìm hãm Văn Đoàn.
Tưởng Quốc biết không thể kéo dài, chỉ đơn giản là những cột đá thì không đủ để vây khốn Văn Đoàn quá nhiều thời gian. Cậu ta quyết định nhanh chóng hạ gục Minh Vương và chuyển cuộc chiến thành cuộc chiến tay đôi giữa mình và Văn Đoàn.
Tưởng Quốc quyết định thật nhanh. Nhịp đầu tiên, cậu triệt tiêu ma thuật triệu hồi những cột đá. Nhịp thứ hai đánh văng Minh Vương lên không trung bằng một bùa nổ. Nhịp thứ ba, cho anh ta một cái bùa hóa đá.
Minh Vương là người tiếp theo bị loại khỏi cuộc chơi. Anh rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng theo cái hướng mà bản thân bị thổi bay và dừng lại cách Tưởng Quốc vài mét.
Mỹ Quyên nhanh chóng kéo Minh Vương vào khu vực an toàn. Cuộc chiến chỉ còn lại Văn Đoàn trụ vững.
Văn Đoàn, nắm bắt cơ hội chỉ trong thoáng chốc, thoát khỏi khu vực của những cái cột đá. Anh tiếp cận Tưởng Quốc ngay khi cậu ta vừa hóa đá Minh Vương. Văn Đoàn gầm lên, kiếm trong tay chém thẳng về phía Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc mang đôi mắt thờ ơ, vung kiếm lên chống đỡ kiếm của Văn Đoàn.
Hai thanh kiếm giao nhau, cảnh tượng tiếp theo đó khiến sắc mặt Tưởng Quốc đột biến. Khi hai thanh kiếm va chạm, thế hòa mọi khi biến mất. Thay vào đó, thanh kiếm ma thuật của Tưởng Quốc chỉ chống đỡ được kiếm của Văn Đoàn trong một tích tắc rồi bị chém đứt một cách dễ dàng.
Tưởng Quốc bật người lùi lại, thanh kiếm của Văn Đoàn sẹt qua trán của nó và để lại một vết chém mỏng manh.
Tưởng Quốc sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay Văn Đoàn. Máu từ vết thương bắt đầu chảy xuống, dính vào mắt phải khiến tầm nhìn của Tưởng Quốc bị ảnh hưởng.
Trước đó, Văn Đoàn nhờ có “Võ binh” mới có thể đối kháng trực tiếp với kiếm ma thuật của Tưởng Quốc mà không tổn hại, còn thanh kiếm của Minh Vương đã tràn đầy vết mẻ. Nhưng trong lần vừa rồi, anh lại có thể chém đứt kiếm của Tưởng Quốc.
Ngay cả Văn Đoàn cũng đầy bất ngờ. Anh thậm chí không kịp thu tay khiến thanh kiếm suýt chút nữa chém bay đầu Tưởng Quốc nếu cậu ta không né kịp.
Văn Đoàn hoàn hồn, anh vội vàng tiến lên:
- Em không sao chứ?
Tưởng Quốc đưa tay lên ôm vết thương:
- Không sao cả. Mém chết thôi.
Câu trả lời của Tưởng Quốc khiến Văn Đoàn khựng lại. Chỉ thiếu một chút nữa là anh đã gϊếŧ Tưởng Quốc.
Mỹ Quyên vội vàng tiến lên, cô thi triển phép trị thương để chữa trị cho vết thương Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc một bên tiếp nhận sự chữa trị của Mỹ Quyên, một bên thu hồi ma thuật của mình trên Minh Vương và Minh Tuấn. Sau đó, cậu ta quay sang Văn Đoàn, hỏi:
- Anh thì sao? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh kiếm đột nhiên lại có uy lực mạnh đến vậy.
Văn Đoàn tỉnh lại từ đống suy nghĩ khi nghe tiếng của Tưởng Quốc. Anh nói:
- Có vẻ như… anh đã sử dụng được nó rồi.
Tưởng Quốc giật mình:
- Ý anh là…
Văn Đoàn gật đầu:
- Dù chỉ thoáng qua, nhưng anh có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó.
Tưởng Quốc cau mày, cậu ta nhớ lại khoảnh khắc mà hai thanh kiếm va chạm. Trong một thoáng chốc, Tưởng Quốc đã thất thần. Đây cũng là lý do khiến cậu ta không né kịp cú chém của Văn Đoàn.
Minh Vương và Minh Tuấn sắc mặt biến đổi, họ đều biết Văn Đoàn và Tưởng Quốc nói tới cái gì. Chỉ là cả hai người không thể tưởng được Văn Đoàn lại có thể đạt tới trình độ đó nhanh tới vậy.
Tưởng Quốc nói:
- Xem ra anh cần thêm thời gian. Mọi người cũng mệt rồi. Hôm nay tạm dừng tại đây. Chúng ta sẽ tiếp tục sau.
Cả năm người nghỉ ngơi ngay tại trong khu thí nghiệm. Ở đây sẽ cho cả bọn có thêm thời gian để chuẩn bị. Nhất là Văn Đoàn, anh đã bước một chân qua cánh cửa cuối cùng. Cái cần nhất hiện giờ là làm quen với trạng thái này để có thể liên tục vận dụng nó trong chiến đấu.