“Xem ra lần này hắn nâng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng hai quả thật đã tiến bộ không nhỏ… May là đã có kế sách vẹn toàn từ trước, nếu không, đúng là chưa chắc đã có thể giữ hắn lại đây”, trong mắt Liễu Mộ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh giọng quát: “Mặc Diễm, Từ Khuyết, ra tay đi, lần này đừng giữ lại gì nữa”.
Gần như trong nháy mắt khi hắn ta vừa dứt lời, từ lâu ba người đã mất kiên nhẫn lập tức nhảy vọt lên không trung, gϊếŧ về phía Lâm Nhất.
Ba cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng bốn, cộng thêm Huyền sư Mục Tử Dịch đã hiển lộ thủ đoạn lúc trước, đội hình yêu nghiệt bọn họ cùng nhau liên thủ có thể xem là khá to lớn.
Từ nay về sau, thế gian này có lẽ sẽ không còn Lâm Nhất nữa.
Tuy hắn đã thể hiện tài năng xuất sắc ở quảng trường Thánh Đàn, khiến cho hai giới vực lớn chật vật khổ sở, nhưng bây giờ lại là bốn giới vực liên thủ, hoàn toàn không thể so sánh.
Ầm ầm!
Giữa không trung, những luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ trong cơ thể ba người. Trong lúc uy áp đó lên xuống, ngay cả không gian cũng dao động theo.
Mấy người đã chịu thiệt dưới tay Lâm Nhất, lần này vừa ra tay, mỗi người đã thôi thúc tứ đại khí hải. Trong lúc chân nguyên dâng tràn, trên người mỗi người đều bùng phát ánh sáng chói mắt.
Nhưng dưới uy áp cỡ ấy, Lâm Nhất ngăn cản Huyết Long Mã chuẩn bị ra tay, ngước mắt lên, phong mang hiện rõ, bước thẳng tới một bước, đầu không ngoảnh lại nghênh đón.
Có vài ân oán cũng nên đến lúc chấm dứt rồi.
Nhìn hành động khoa trương của Lâm Nhất, một vài người cảm thấy kinh hãi. Đây là ba cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng bốn. Ai cũng là thủ lĩnh của giới vực cấp cao, nội tình sâu dày vượt xa nhân tài của giới vực cấp cao khác.
Tuy lúc trước Lâm Nhất tranh phong với Liễu Mộ ở quảng trường Thánh Đàn không hề rơi xuống thế yếu.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là đối mặt với một người, bây giờ lại đồng thời đối diện với ba người, còn ngăn chặn Huyết Long Mã định ra tay. Theo bọn họ thấy, hành động điên rồ như vậy gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
“Quả nhiên là vẫn ngông cuồng như trước!”
Thấy hành động của Lâm Nhất, khóe miệng Liễu Mộ nhếch lên ý cười. Hắn ta cũng hi vọng kẻ kia ngông cuồng một chút thì tốt hơn, lát nữa nếm mùi cay đắng, quỳ xuống xin tha có lẽ vẻ mặt sẽ rất đặc sắc.
“Gϊếŧ!”
Mặc Diễm và Từ Khuyết cũng hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên dữ tợn, còn tưởng tên nhóc đó sẽ nghĩ cách đột phá vòng vây.
Không ngờ hắn lại nhào thẳng tới, đúng là chẳng khác nào tự tìm đường chết, như thế vừa khéo.
“Ánh Sáng Đại Nhật!”
“Huyết Giáp Ma Quyền!”
“Ma Quang Long Giáp!”
Chỉ trong nháy mắt, ba người đã gϊếŧ đến trước mặt Lâm Nhất, đồng loạt sử dụng sát chiêu của mỗi người.
Nhất thời chân nguyên xao động, phong vân biến đổi.
“Hữu danh vô thực mà thôi!”