*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất không đáp lời, tuyệt đối không thể coi thường Vũ Hạo Thiên này, lần này ở Thương Long Cấm Giới, nếu có cơ hội bắt hắn ta, thì không thể để hắn ta chạy thoát.
Nếu không sau này ắt thành đại họa.
Cạch cạch cạch!
Cánh cửa trên Thánh Đàn chậm rãi mở ra, một luồng khí tức cổ xưa mang theo thăng trầm của năm tháng lập tức tràn ngập thế gian, lúc này, người nào cũng bất giác kích động.
Ầm!
Nhưng khi mọi người muốn bay lên không trung xông về phía cánh cửa của Thương Long Cấm Giới, đột nhiên giữa bầu trời xuất hiện luồng uy áp hào hùng. Khoảnh khắc luồng uy áp xuất hiện, người trong thần điện đều cảm nhận được áp lực to lớn, giống như có dãy núi đè lên vai mình, không thể nhúc nhích.
“Thương Long thất tử!”
Bảy bóng hình từ xa đến gần, chậm rãi bay về phía quang môn cổ xưa trên Thánh Đàn, lúc này cả trời đất trở nên tĩnh lặng.
Cùng với sự xuất hiện của bảy người này, bầu không khí cả trời đất đều trở nên vô cùng áp bức.
Bảy người lướt qua giống như lời tuyên bố vô hình, ai mới là nhân vật chính thực sự của khu vực Thương Long này.
Đây chính là bảy người đứng đầu trên bảng Thương Long ư?
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe lên tia kỳ dị, chẳng trách đám người này không quan tâm ai nắm giữ tinh diệu chi linh. Vốn không cần thiết, khí tức trên người mỗi một người đều mạnh đến khiến người ta tuyệt vọng, nếu thực sự muốn, e rằng chỉ cần một câu nói.
Nhưng thấy không cần lắm, không sao hết!
“Thanh niên áo đen dẫn đầu là La Chấn, đứng đầu Thương Long, được gọi là đầu rồng, người mặc đồ trắng là Quân Mộng Trần, người bên cạnh hắn ta là Tần Lâm…”, người chưởng quản của hỏa diệu chi linh nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, giới thiệu với hắn bảy người này. Quảng trường Thánh Đàn nóng bức trở lại, vô số bóng hình bay lên không trung, lần trước tiến vào cửa Thương Long Cấm Giới.
“Lâm Nhất, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy người trong Thương Long Cấm Giới!”, trong đoàn người giới vực Huyết Cốt ở phía không xa, Liễu Mộ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói.
Lâm Nhất hơi nheo đôi mắt, không hề quan tâm, cười nói: “Cứ chờ xem”.
Vù!
Vừa dứt lời, hắn bay lên không trung, cùng với đám đông bay vào trong quang môn sừng sững trên Thánh Đàn.
Khoảnh khắc tiến vào quang môn cổ xưa đó, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được không gian dao động vô cùng dữ dội, hắn đứng trong bầu trời sao vô cùng hùng vĩ mênh mông. Trong bầu trời sao bao la vô tận, có vô số bóng hình khổng lồ của Thương Long hùng vĩ đến không thể hình dung được hình thành.
Thương Long này sừng sững trong vũ trụ, áp bức người ta không thở nổi.
Sau đó tầm nhìn mờ dần, hắn thấp thoáng cảm thấy cơ thể mình bị sức mạnh không gian vô cùng cường mạnh bao quanh, bay về phía bóng hình khổng lồ Thương Long.
Thời gian dần trôi, trời xoay đất chuyển.
Đến khi Lâm Nhất nhìn rõ được trở lại, bàn chân đã dẫm lên trên mặt đất, lọt vào mắt là cảnh hoang tàn đổ nát vô tận.
Ngay cả bầu trời cũng không có sinh khí, hiện ra màu xám xịt chết chóc hiếm thấy, ảm đạm không ánh sáng, nhưng lại không đến mức quá âm u.