Ngay lúc đó, Lâm Nhất tựa như một ngôi sao từ từ bay vυ't lên cao, không gì cản nổi, mọi người đều cho rằng lần này giới vực Huyết Cốt sẽ chịu thiệt lớn, nhưng nào ngờ, giới vực Huyết Cốt lại phái Khổng Huyên đến áp trận.
Việc này… coi bộ có trò hay để xem rồi!
“Sư huynh!”
Đám người của giới vực Huyết Cốt vốn đang tái mặt bỗng chốc thay đổi rõ rệt, nhiệt huyết dâng trào.
Có Khổng sư huynh ở đây thì dù tên Lâm Nhất kia có mạnh mẽ cỡ nào cũng khó có thể lật trời, chắc chắn hắn sẽ phải quỳ xuống cầu xin giới vực Huyết Cốt tha thứ.
Khổng Huyên khẽ gật đầu rồi ngước nhìn Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Trên Thiên Lộ này, khắp nơi đều là kỳ ngộ, ta đã nhìn thấy rất nhiều người một bước lên mây, nhưng trong khoảnh khắc lại như sao chổi rơi rụng. Cao thủ chân chính sẽ từng bước trỗi dậy từ trong gió tanh mưa máu, nhưng không một ai ngông cuồng như ngươi”.
Trong lúc nói chuyện, mắt hắn ta lóe sáng, muốn nhân cơ hội tìm kiếm sơ hở của Lâm Nhất.
“Từ khi bước chân lên Thiên Lộ, Khổng Huyên ta đã chiến không dưới trăm trận, bách chiến bách thắng! Hung danh của giới vực Huyết Cốt ta không phải từ trên trời rơi xuống, ngươi chắc chắn sẽ trả một cái giá đắt!”
Lâm Nhất thầm cười khẩy, thú vị thật, có vẻ như tên này đã nhầm lẫn gì đó thì phải, ai mà chẳng gϊếŧ ra từ trong gió tanh mưa máu chứ, nói cứ như hắn đang khinh khi hắn ta vậy!
Giới vực cao cấp kiêu ngạo từ trong xương, và điểm này được phát huy vô cùng tinh tế trên người gã trước mặt. Khổng Huyên thực sự nghĩ như vậy, ngươi là con sâu cái kiến, giới vực Huyết Cốt ta gϊếŧ ngươi là vì ngươi đáng bị như thế.
Nhưng nếu là người khác, đừng nói gϊếŧ nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, dù chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đã là có tội.
Lý luận của tên này không khác gì Phong Vô Kỵ, chỉ cần là bảo bối hắn ta vừa mắt, giới vực cấp thấp không có tư cách tranh giành với giới vực cấp trung.
“Sao rơi thì thế nào, chỉ cần lan tỏa tia sáng này, trong một khoảnh khắc, đó chính là vĩnh hằng, vẫn hơn làm chó cho giới vực cao cấp. Nếu như ngươi cảm thấy không nhịn nhục giới vực cao cấp là ngông cuồng, vậy thì hôm nay, Lâm mỗ sẽ ngông cuồng một phen xem sao!”
Ánh mắt Lâm Nhất sâu thẳm, đối mặt với tên ngoan nhân xếp hạng 47 trên bảng Thương Long, hắn không có chút gì là sợ hãi.
Buổi nói chuyện này quả thật như đất bằng dậy sấm, ầm ầm nổ vang trong đầu mọi người. Nhìn kỹ lại thì duệ khí giữa hai đầu lông mày thiếu niên dường nhân khắc rõ một chữ “ngạo”, trông vô cùng sinh động.
Những lời thẳng thừng như thế chẳng khác nào một cây châm đâm vào tim Khổng Huyên, khiến sát ý trên người hắn ta lập tức bùng nổ.
Nếu như là Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long nói như vậy trước mặt hắn ta, đương nhiên, hắn ta không dám đáp lại nửa lời.
Nhưng tên tiểu tử trước mắt lấy đâu ra can đảm mà dám ngông cuồng như thế?
Hắn ta nhớ không rõ bản thân đã nghiền chết bao nhiêu tên phế vật Thiên Phách tầng thứ nhất rồi, dù có mạnh mẽ cỡ nào thì đến cuối cùng có khác chi con sâu cái kiến chứ?
“Ngươi đúng là hống hách!”
Đột nhiên, tay phải Khổng Huyên siết chặt thành quyền, huyết quang sáng chói lập tức lưu động trên bề mặt thân thể hắn ta, kế đó, chân nguyên kh ủng bố sôi trào, phút chốc quét ngang bốn phương tám hướng.
“Ta sẽ dạy ngươi làm người, cho ngươi biết thế nào là kính trọng tiền bối, lúc cần làm chó thì nên ngoan ngoãn mà làm chó!”
Khổng Huyên thôi thúc 4 đại khí hải trong cơ thể, chân nguyên hùng hậu ầm ầm tuôn ra, chân nguyên huyết sắc kh ủng bố lấy hắn làm tâm, điên cuồng xoay tròn.
Vòm trời chợt có vòng xoáy huyết sắc xuất hiện, trong khoảnh khắc đó, dường như bầu trời cũng bị khí thế kinh người này xé toạc.
Thật là đáng sợ!