“Huyền Dương Liệt Nhật!!”
Tần Dương xuất hiện ở cách Lâm Nhất mười mét, người ở giữa không trung, nhấc tay tung một chưởng xuống.
Trong nháy mắt có vô số chân nguyên Hỏa Diễm ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta, được sự tăng cường của ý chí Hỏa Diễm, chân nguyên hùng hậu như đại dương cô đặc gấp mười mấy lần. Trong lòng bàn tay hắn ta tỏa ra ánh sáng sánh ngang với mặt trời, ánh sáng chói mắt làm người khác không mở nổi mắt, đâm xuyên hư không, ập về phía Lâm Nhất.
Tử Diên Kiếm Quyết, Một Thoáng Phồn Hoa!
Tử Diên Kiếm Quyết đã nâng cấp lên tầng mười một lặng lẽ nghịch chuyển, đường nét một đóa hoa Tử Diên rộng lớn chậm rãi xoay tròn sau lưng Lâm Nhất.
Trong lúc xoay tròn, khí tức cực kỳ đáng sợ lưu chuyển trên người hắn, chỉ trong chớp mắt nhấc tay.
Mười ngón liền tim, thần kiếm có linh.
Lâm Nhất dùng kiếm quyết nghịch chuyển, sử dụng Đạn Chỉ Thần Kiếm, hai tay như tử ngọc lấp lánh trong suốt. Khoảnh khắc ngón tay búng ra, kiếm quang lấp lánh nơi đầu ngón tay. Ánh sáng mặt trời do chân nguyên Hỏa Diễm cô đặc gấp mười lần lập tức vỡ tan.
Vù!
Chân nguyên bùng nổ, làn sóng khủng khϊếp lan rộng. Tần Dương cả kinh, không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài.
“Chết tiệt!”
Tần Dương kinh hãi, mặc dù hắn ta đã dự liệu được sát chiêu này không thể thật sự làm bị thương Lâm Nhất, nhưng hắn ta không ngờ Lâm Nhất còn chưa dùng đến kiếm, một chỉ đã đánh tan nó.
Thình thịch!
Tim hắn ta đập điên cuồng, vẻ kinh hoảng hiện lên trong mắt, lòng tin ngạo nghễ trước kia của hắn ta đang sụp đổ dần. Hắn ta cần phải tính kế lâu dài, mài mòn hắn một hồi, nếu không trận chiến này thật sự có khả năng sẽ thất bại.
“Nên tỉnh mộng rồi”.
Nhưng đúng lúc đó, bên tai hắn ta bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng, toàn thân nổi gai ốc, lông tơ dựng ngược lên.
Chuyện gì thế?
Con ngươi trong mắt Tần Dương co rụt lại, chăm chú nhìn lại, rõ ràng Lâm Nhất vẫn đứng yên ở phía trước.
Không hay!
Trong chớp mắt, Tần Dương cảm nhận được một sự uy hϊếp chí mạng, sắc mặt thay đổi.
“Huyền Không Thánh Dương Ấn!”
Hai tay hắn ta điên cuồng kết ấn, chân nguyên Hỏa Diễm màu vàng sẫm không ngừng lan tràn trên người hắn ta với tốc độ quỷ dị. Khí tức trên người hắn ta tăng vọt, đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.
“Ta xem ngươi còn giở trò gì…”
Sắc mặt Tần Dương âm trầm, hắn ta vốn định dùng tuyệt chiêu này trong đấu hạng, nhưng không ngờ bây giờ lại bị Lâm Nhất buộc phải sử dụng.
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu, bóng dáng Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Kiếm quang chói mắt không ngừng phóng to trong đồng tử của hắn ta, cho đến cuối cùng, kiếm quang hoàn toàn ngập tràn trong hai mắt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Phụt!
Ngọn lửa màu vàng sẫm quỷ dị đó không kịp che phủ đầu của Tần Dương, máu phun ra ồ ạt. Kiếm quang chém xuống, đầu Tần Dương đã bay đi.
Một kiếm, đầu thân tách rời.