Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2548

Mọi người kinh ngạc, con nhộng kia bị ánh chớp ngấm vào, lập tức nổ tan thành màn sương máu.

“Sao có thể?”

Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, mấy trưởng lão đang âm thầm điều khiển nó bỗng phun ra máu tươi. Bọn họ vô cùng kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.

Trong ánh trăng tan vỡ giữa trời, Lâm Nhất một thân áo trắng, sắc bén như kiếm, người nhoáng lên, đã đáp xuống lôi đài.

Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm biến sắc, không khỏi lùi về sau mấy bước dưới sự sắc bén đó.

Sắc mặt bọn họ có vẻ hơi mất tự nhiên, chuyện này không giống như trong kịch bản mà bọn họ tưởng tượng.

Lâm Nhất nên bị thương nặng, áo trắng nhuộm máu, chật vật vô cùng lên lôi đài mới đúng. Nhưng bây giờ hắn lại tỏa ra sự sắc bén, đâu có chút vẻ chật vật nào, ngược lại lộ rõ phong mang, ánh mắt sắc bén có thể đâm thủng hư không.

“Không hay…”

Các trưởng lão Trần gia không khỏi kêu lên kinh ngạc.

“Đừng hoảng, tên nhóc đó chắc chắn là nỏ mạnh hết đà, đợi xem thủ đoạn của Tử Ngọc thiếu gia là được”.

Trong mắt Trần Vọng Dã lóe lên tia sáng, khẽ giọng nói.

Với sự hiểu biết của ông ta, vầng trăng màu tím của Tử Nguyệt Động Thiên khá quỷ dị, có lẽ có rất nhiều ánh trăng sót lại trên cơ thể Lâm Nhất, tuyệt đối không nhẹ nhàng như bề ngoài nhìn thấy.

Thực tế đúng như lời ông ta nói, nhưng Lâm Nhất hoàn toàn không để ý, tim hắn không ngừng đập thình thịch.

Thương Long Ấn tỏa ánh sáng, tim hắn đập mạnh đến đáng sợ, trong lúc đập có huyết khí dồi dào như nước suối không ngừng tuôn trào. Dù cho ánh trăng màu tím quỷ dị đó có cắn nuốt thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ khí huyết sinh ra.

Nghe thấy lời nói của Trần Vọng Dã, mọi người Trần gia hơi bình tâm lại, dù sao Trần Tử Ngọc cũng có thiên phú cảnh giới Âm Dương viên mãn, còn nắm giữ ý chí võ đạo Hàn Băng.

“Lùi ra xa thế làm gì, không phải nói gϊếŧ ta như gϊếŧ chó sao? Qua đây đánh chết ta đi!”

Lâm Nhất lướt mắt nhìn, dừng lại nơi Trần Tử Ngọc, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ta sợ ngươi hay sao?”

Trần Tử Ngọc cười khẩy một tiếng, ý chí Hàn Băng ầm ầm bùng nổ, một luồng uy áp đáng sợ lập tức dày nặng như vực sâu.

Chỉ trong nháy mắt, khí lạnh đó đã phủ đầy sương hoa lạnh lẽo trên lôi đài rộng lớn. Nếu là nhân tài tầm thường, chỉ đứng trên sương hoa đó thôi cũng sẽ bị đông thành cột băng, nhưng kiếm ý của Lâm Nhất đã đạt tới đỉnh phong viên mãn từ lâu, không hề sợ hãi.

Keng! Keng! Keng!

Có vô số khí lạnh như tơ muốn ngấm vào cơ thể Lâm Nhất, nhưng kiếm ý lượn lờ quanh người hắn, kiếm ý sắc bén chém đứt toàn bộ số tơ đó không nể nang gì.

“Chết!"

Trần Tử Ngọc khẽ nhíu mày, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa, Chân nguyên khắp người xao động, nhấc tay vỗ một chưởng qua.

Uỳnh!

Một chưởng này được tế ra, gió lạnh khắp trời rít gào, trong tiếng gió rít còn có âm thanh quỷ hồn thét vang. Gió lạnh buốt xương, hàn ý tấn công thâm nhập vào tận linh hồn, một chưởng này của hắn ta nhìn như bình thường nhưng thực chất thủ đoạn lại cực kỳ cao minh, chỉ hơi khinh địch một chút là sẽ lập tức mất mạng.