“Ta không đi, ta muốn Hân Nghiên sư tỷ tự mình nói với ta là tỷ ấy thực lòng muốn gả cho Tần Vũ, nếu không, ta có chết cũng không đi!”
Nhưng giọng nói cố chấp đầy ngoan cố từ miệng của Lâm Nhất truyền ra, ngay lập tức khiến sắc mặt Tần Vũ xám ngoét.
“Giỏi! Giỏi! Giỏi!”
Đại hoàng tử Tần Vũ không nổi giận mà ngược lại bật cười, trầm giọng nói: “Hừ, thế thì ai cũng đừng mong đi nữa, Liễu Long Phi truyền lệnh phát động toàn quân Thần Sách Doanh, vây quét toàn bộ phản đồ của Lăng Tiêu Kiếm Các!”
Trong mắt Liễu Long Phi thoáng qua vẻ do dự, nhưng vẫn vung tay lên chỉ huy.
Một quả pháo hoa được bắn thẳng lên trời, sau đó nổ bung trong không trung, hoá thành một con Huyền Điểu huyết sắc, Huyền Điểu cất tiếng kêu dài, vô cùng chói tai, cả Đế Đô rộng lớn gần như đang rung chuyển.
Uỳnh ầm ầm!
Mặt đất lại rung lên một lần nữa, như thể có thiên quân vạn mã đang từ khắp nơi trong hoàng thành Đế Đô tràn về.
Sắc mặt đại hoàng tử trên xe ngựa vô cùng âm u, nhìn chằm chằm vào cái bóng mơ hồ trong gió tuyết.
Đây là cơ hội cuối cùng, trước khi đại quân của Thần Sách Doanh đến, đối phương nếu như biết khó mà đưa theo Lâm Nhất rút lui.
Thì hắn ta có thể miễn cưỡng tha thứ cho đối phương…
Nhưng hắn ta đã phải thất vọng rồi, Mai hộ pháp đứng trong gió tuyết phất tay một cái, Kiếm Hàm Quang cắm trên mặt đất hoá thành một luồng ánh sáng yếu ớt chìm vào trong tay ông ta.
Vào giây phút khi năm ngón tay nắm lấy đốc kiếm, ánh sáng chói loà giống như ánh mặt trời ban trưa toả ra khắp người ông ấy.
Bóng người vốn dĩ mờ ảo mơ hồ, dưới ánh sáng rực rỡ này đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Giây phút này, tất cả mọi người đều nhìn thấy dung mạo của Mai hộ pháp, trong đôi mắt đυ.c mờ không hề tỏ ra do dự.
Đôi mắt ấy viết rõ hai chữ, không hối.
Trong gió tuyết, ông ấy một mình một kiếm gánh vác cả vùng trời của kiếm các. Ngẩng đầu nhìn thẳng Tần Vũ, trầm giọng quát: “Lăng Tiêu Kiếm Các quyết chiến đến cùng!”
Pháo hoa ngưng tụ thành Huyền Điểu huyết sắc rít lên chói tai quanh bầu trời của Đế Đô Đại Tần, bao trùm đến cả từng con ngõ nhỏ của hoàng thành.
Cơn khủng hoảng đột nhiên lan tràn, Huyền Điểu huyết sắc vô cùng chói mắt.
“Huyền Điểu ấn của Thần Sách Doanh!”
“Chuyện gì vậy, là thú triều tràn đến hay sao, hay là có người tạo phản rồi?”
Huyền Điểu ấn của Thần Sách Doanh là ấn ký phải đến khi thực sự nguy cấp mới được dùng đến để hiệu lệnh toàn quân, một khi xuất hiện tức là Đế Đô đang rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm nào đó.
Ngoài đại thống lĩnh của Thần Sách Doanh ra, không có người nào có thể gọi ra được ấn này.
Nhưng ấn này chưa từng xuất hiện ở Đế Đô mấy trăm năm qua, lần trước xuất hiện là vì yêu thú bạo loạn, cuốn sạch Đế Đô khiến Đế Đô thương vong quá nửa.
Trong một thoáng, từ trên xuống dưới khắp Đế Đô, ai nấy đều hoang mang hoảng hốt.
Nếu như biết được sự thật cậu chuyện thì e là sẽ càng khiến lòng người hoang mang hơn, tứ đại hộ pháp của kiếm các, bảy đại chấp kiếm trưởng lão, nếu như thực sự gây chuyện ở Đế Đô thì hậu quả nghiêm trọng mà nó mang đến còn khủng khϊếp hơn lần thú triều kia nhiều.