Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ. Phong Dã đang nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này thì vô cùng chấn động.
Hắn ta cũng có thể gϊếŧ được ba người Ma Diễm Tông này, nhưng chỉ với một nhát kiếm đã giành thế áp đảo như Lâm Nhất, hắn ta nghĩ mình không thể làm được.
Hắn ta lập tức từ bỏ ý định đánh nhau với Lâm Nhất, không nên động vào người này vẫn hơn.
Nghĩ vậy, Phong Dã nở nụ cười, đứng lên nhảy tới bên cạnh Lâm Nhất hỏi: “Tiểu tử, ngươi định làm gì với nữ nhân này?”
Lâm Nhất quay lại nhìn thì thấy Liễu Nguyệt đang lo sợ nhìn hắn trong bộ dạng áo không đủ che thân.
Trong mắt nàng ta có kinh ngạc, sợ hãi, còn có một chút khó tin.
Phù!
Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật, ném một chiếc áo khoác lên người nàng ta.
“Đi thôi”.
Sau đó hắn quay lại kéo Phong Dã đi.
“Tiểu tử, ngươi kéo ta làm gì, ta đây vẫn chưa nhìn đủ đâu đấy...”
Đôi mắt háo sắc của Phong Dã đảo qua Liễu Nguyệt, vừa bị Lâm Nhất kéo đi thì lập tức bất mãn quát.
Liễu Nguyệt đứng dậy cầm lấy áo khoác do Lâm Nhất ném tới, ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau mới gọi: “Lâm Nhất!”
“Có chuyện gì không?”
Lâm Nhất dừng bước nhưng không xoay người lại.
“Cảm ơn ngươi”.
Ba chữ rất đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp đối với Liễu Nguyệt, thậm chí phải khó lắm mới nói nên lời.
“Một nhát kiếm thôi, không nhất thiết phải cảm ơn”.
Lâm Nhất xua tay, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù Liễu Nguyệt có ân oán với hắn, nhưng dù sao cũng là nữ nhân. Nàng ta gặp phải chuyện như vậy, nếu là nam nhân thì phải đứng ra ngay, không nên chần chừ.
Trên thế giới này, hai chữ hào hiệp là quan trọng nhất đối với nam nhân. Bọn đạo chích này gϊếŧ thì cũng gϊếŧ rồi.
Liễu Nguyệt ở đằng sau nghe vậy thì sững sờ, một nhát kiếm thôi.
Có lẽ trong mắt hắn, nỗi nhục và mối thù mà nàng ta cho rằng rất lớn chỉ là một nhát kiếm thôi.
Thương thay nàng ta lại dây dưa, ghi hận mãi không quên.
Nhưng không ngờ lúc nàng ta tuyệt vọng và bất lực nhất, người mà nàng ta không thể ngờ tới lại ra tay cứu giúp.
Mấy ngày nữa lại trôi qua, Lâm Nhất cách cột sáng hắc liên ngày càng gần. Số lượng đệ tử tông môn hắn gặp trên đường dần dần tăng lên, mọi người đều cảnh giác nhau và không có ý định ra tay.
Tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, hiển nhiên họ không muốn xảy ra xung đột, lãng phí tinh lực trước khi bảo điện Hắc Liên mở ra.
Nếu bảo điện mở mà vào với tình trạng bị thương nặng, đây rõ ràng là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Sau khi đến gần mới phát hiện cột sáng hắc liên này bao trùm lấy hồ nước lạnh mênh mang. Mặt hồ không gợn sóng, yên tĩnh và bình lặng đến đáng sợ.