Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 714

Lời của bọn họ chính là quy tắc, không có người nào dám không nghe.

Nhiệm vụ cấp A, nếu bọn họ nói không được phép nhận thì không có người nào dám nhận.

Nếu chọc vào bọn họ, không chỉ phải quỳ xuống đất xin tha còn phải chủ động nhận sai, khai báo vấn đề.

Nhưng cái quỳ gối này, là trời sập rồi! Là mất hết vương đạo rồi! Là quy tắc đã bị phá vỡ rồi! Là một thiếu niên tên Lâm Nhất, bình thường chẳng có gì đặc biệt mà nay bỗng nhiên nổi bật ở ngoại môn Kiếm Các như thế!

“Lâm sư đệ, xin thứ lỗi cho sự ngông cuồng và những lời càn rỡ lúc trước của tại hạ, đã đắc tội rồi”.

Trương Liệt quỳ trên đất, trong lòng đầy khổ sở, trầm giọng nói xin lỗi.

“Con đường từ Lăng Tiêu Kiếm Các đến Công Đức điện, ta có thể đi không?”

Thần sắc Lâm Nhất bình tĩnh, vẫn không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động nào, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ lạnh lùng khiến người ta phát run.

“Có thể đi!”

“Nhiệm vụ cấp A năm sao, tại hạ có thể nhận không?”

“Có thể nhận!”

Trong lòng Trương Liệt như đang rỉ máu, nghiến chặt răng, nặng nề đáp.

“Quy tắc của mười người đứng đầu bảng Nhân, ta có thể phá không?”

“Có thể phá!”

Có thể đi, có thể nhận, có thể phá, đối diện với sự mạnh mẽ của Lâm Nhất, Trương Liệt đã không còn chút xíu cá tính nào, chỉ cầu mong đối phương tha cho mình, không tiếp tục giày vò hắn ta nữa.

Dưới áp lực kh ủng bố kia cùng sự hành hạ trong mỗi tiếng chất vấn, hắn ta không muốn phải trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Lâm Nhất lưng đeo kiếm hạp, gương mặt thanh tú khôi ngô, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trầm giọng nói: “Vì sao ngươi quỳ?”

“Lâm sư đệ không nói, tại hạ không dám đứng”.

Lời này vừa dứt, không biết có bao nhiêu người nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ nát. Những đệ tử đồng minh với Trương Liệt, người nào người nấy mặt mày khổ sở, tim đang rỉ máu.

“Vậy ngươi tiếp tục quỳ đi, trước kia ngươi bắt bao nhiêu người quỳ rồi thì hôm nay quỳ ở trước Công Đức điện bấy nhiêu canh giờ”.

Lâm Nhất chẳng thèm nhìn đến Trương Liệt nữa mà cứ thế đi thẳng về phía Công Đức điện, đầu cũng chẳng quay lại.

Dưới ánh nắng chói chang, chiếc bóng của Lâm Nhất càng lúc càng kéo dài trên quảng trường. Có rất nhiều người âm thầm nhìn Trương Liệt quỳ trên mặt đất mà thở dài không thôi.

Mà càng có nhiều người thần sắc phức tạp nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất.

Thật lâu sau vẫn không có ai nói nên lời, bởi vì trong lòng họ biết, Lăng Tiêu Kiếm Các lại có thêm một yêu nghiệt nữa mới được sinh ra!

Kẹt!

Cánh cửa nặng nề của Công Đức điện bị Lâm Nhất đẩy ra, sau đó nhấc chân bước thẳng vào bên trong.

So với những người bên ngoài quảng trường, đệ tử ở Công Đức điện hôm nay chỉ có lưa thưa vài người.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Nhất vẫn thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.