“Lão già, nếu ngươi muốn động thủ thì cứ đến đi. Để xem Lâm Nhất ta hôm nay có sợ ngươi không nào?”
Vẻ mặt của Lâm Nhất lãnh đạm, không hề khoan nhượng, không hề nhượng bộ.
“Nhiều lời, ta sẽ quất nát mặt ngươi!”
Vù vù vù!
Như thay hình đổi dạng, thân hình của Vương Đỗ xoẹt qua, giơ tay định tát vào mặt Lâm Nhất.
Thân pháp xuất quỷ nhập thần, thêm cả tu vi đáng sợ, chỉ cần đưa tay lên là đã tạo thành một trận kinh hô.
Cái tát này nếu thật sự tát vào mặt mình thì Lâm Nhất sẽ bị đánh cho chảy máu mồm, tát cho rơi răng.
“Đánh hay lắm!”
Lâm Nhất sa sầm mặt, lật tay lại, lệnh bài Ô Quang xuất hiện trong lòng bàn tay, Tử Diên linh nguyên trong cơ thể lập tức dâng trào, toàn bộ đều rót vào lệnh bài.
Advertisement
Đột nhiên, Ô Quang chói mắt, điên cuồng bùng nổ, kiếm thế khiến nhịp tim mọi người đập nhanh phát ra từ lệnh bài.
“Đây là thứ gì?”
“Kiếm thế mạnh quá... Bán Bộ Huyền Quan cũng không quá đáng sợ đúng không!”
“Không thể tưởng tượng nổi!”
Bụp!
Vạn tia sáng đen ngưng tụ lại, một bóng người màu xám mơ hồ, tràn ngập khí tức tang thương cổ xưa, trên lưng đeo hộp kiếm, ngưng tụ từ trong quầng sáng đen khiến mọi người đều kinh hãi nhìn sang.
“Đây là?”
Advertisement
Thân hình dũng mãnh của Vương Đỗ dừng lại, nhìn bóng người màu xám ở trên không, cảm thấy một tia kiêng kị không thể giải thích được.
Vù vù vù!
Khi ông ta còn đang nghi ngờ, bóng người màu xám đã nâng thanh kiếm trong tay chém mạnh xuống.
Trong nháy mắt, ba đạo kiếm quang đáng sợ xuất hiện, vừa nhanh vừa mạnh chém xuống.
Vẻ mặt của Vương Đỗ hoàn toàn thay đổi, ông ta vô cùng mạo hiểm tránh né hai lượt kiếm, chưởng cuối cùng lại nghênh đón.
Bùm!
Kiếm mang nổ tung, Vương Đỗ bị chấn động trực tiếp, rơi xuống chỗ võ giả Vương gia đang tụ tập.
“Đây là chấp niệm của đại năng viễn cổ!”
“Tên Lâm Nhất này đúng là có bảo bối trong tay thật.”
Bóng người màu xám với sức mạnh đáng sợ như vậy, ba đợt kiếm bay đến phía Vương Đỗ khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Nhất lại rất nghiêm túc, hắn không dám lơ là.
Cường giả Bán Bộ Huyền Quan của Kim Diệm Tông kia bị thương chỉ với ba đợt kiếm, vậy mà Vương Đỗ này lại còn đủ sức chiến đấu, cũng không bị thương nặng lắm.
“Vương gia võ giả nghe lệnh, cùng xuất thủ!”
Bóng người màu xám nhấc kiếm lên, mang theo khí tức tang thương cổ xưa.
Xông lên!
Vương Đỗ hét to.
Trong chớp mắt, rất nhiều cường giả của Vương gia đồng loạt ra tay, thi triển các sát chiêu khác nhau, đều xông về phía bóng người màu xám.
Thế nhưng bóng người màu xám vẫn bước tiếp không dừng lại, vung kiếm lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mỗi một kiếm xuất ra đều có một cường giả Vương gia bị trọng thương, các võ kỹ, sát chiêu khác nhau ở trước kiếm mang đều như đẽo gỗ mục, hoàn toàn không thể ngăn lại.
Bóng người màu xám thể hiện sức mạnh vô địch, còn người xem thì ngạc nhiên, trợn mắt líu lưỡi.
Một người một kiếm, đánh đâu thắng đó!
Không lâu sau, rất nhiều cường giả Vương gia đều bị thương, ngã xuống đất rêи ɾỉ.
Thể loại ngang ngược này, không thể nào giải thích bằng lẽ thường được.
“Sao có thể như vậy chứ?”, Vương Ninh trước đó còn ngạo nghễ, bây giờ mặt mày xám như tro, rõ ràng hoàn toàn đần người rồi.
Đúng lúc nguy cấp, Vương Đỗ xuất thủ mạnh mẽ, dựa vào sức mạnh của bản thân, cuối cùng cũng ngăn được bước tiến hung bạo của bóng người màu xám.
“Cơ hội đến rồi!”
Hồng Y trưởng lão của Huyết Y môn thấy vậy, mắt sáng lên, chân giậm mạnh lên mặt đất.
Lão cầm cây gậy màu máu trong tay, hung hăng chém về phía Lâm Nhất.
Đối phương vừa động, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát khí, quay người ngẩng đầu, trợn mắt nhìn sang.
Hừ!
Hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Hồng Y trưởng lão trên không trung bị ánh mắt của Lâm Nhất làm cho sửng sốt.
Lão nhớ bị chịu thiệt vì Lâm Nhất, động tác trong tay không khỏi chậm lại một chút.
Cũng đúng lúc đó, bóng người màu xám giao thủ cùng Vương Đỗ thoát khỏi chiến cuộc, quay người lại, chém về phía Hồng Y trưởng lão, một kiếm này không hề lưu tình chút nào, lóe lên như kinh hồng.
Lại giống như sấm vang chớp giật, xé rách chân trời, giáng xuống uy phong kiếm thế vô thượng.
Ánh mắt của Hồng Y trưởng lão ánh lên một tia hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, lão chắc chắn không thể ngăn được kiếm này.
Bịch!
Thế nhưng đã quá muộn, kiếm mang rơi trên người lão, đánh lão bay xuống mặt đất.
Máu tươi bắn tung tóe, cường giả Bán Bộ Huyền Quan bị ngã xuống đất này không gượng dậy được nữa, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Ánh mắt của Lâm Nhất quét qua, lạnh lùng nhìn xuống đám người Huyết Vân môn.
“Chạy nhanh!”
Huyết Đồ bị dọa tái mặt, vội ôm lấy Hồng Y trưởng lão bị trọng thương, không thèm để ý đến đài sen, bay đi mất.
Hắn ta thật sự rất sợ sát ý của Lâm Nhất nổi lên, rồi chém đầu hết đám người Huyết Vân Môn của mình.
Chỉ với một ánh mắt, đã dọa bá chủ Huyết Vân Môn tại quận Thanh Dương chạy trối chết.
Thâm chí còn từ bỏ cả việc chiếm giữ đài sen.
Bóng người màu xám, đứng bên cạnh Lâm Nhất, trông mơ hồ không thể đoán trước được.
Rất nhiều cường giả Vương gia thở hổn hển, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn, rõ ràng vừa rồi bị dọa sợ không nhẹ.
“Còn ai không phục không?”
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Nhất lại vang lên lần nữa khắp quảng trường, không một ai dám nói nửa câu.
“Đỗ thúc...”
Vương Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói.
“Đừng nói gì cả, ta bị thương không nhẹ, nếu như ngươi còn động đến hắn, để hắn thấy khuyết điểm của ta... thì không ổn đâu!”
Vương Đỗ nhẹ giọng nói, ra hiệu cho cường giả Vương gia quay lại.
Trong lòng Vương Ninh sợ hãi không thôi, mở to miệng, hoàn toàn không nói nên lời.
Trong nháy mắt, toàn bộ Vương gia đều nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đều là sự kiêng kị.
Âm thanh hỏi “có ai không phục vang vọng” tứ phía, nhưng rất lâu cũng không ai trả lời.
“Vậy thì đài sen này, Lâm mỗ từ chối thì đúng là bất kính rồi!”
Lâm Nhất vươn tay, thu hồi Táng Hoa kiếm, ngồi yên ổn xuống đài sen được bao quanh bởi đống thi thể.