Khi đang điều chỉnh lỗi máy móc, Giang Thời Vân chợt ngất đi.
Cơn rối loạn tinh thần đến sớm hơn dự đoán, cậu lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát, chưa đầy ba giây lại nóng bừng, mồ hôi túa ra, bụng như bị nhét một cục bông, đau nhức khó chịu.
Tâm trí cậu chợt lúc tỉnh lúc mơ, chợt có vô số bàn tay đỡ lấy cậu, ngay sau đó tiếng ồn biến mất, một hơi thở nhẹ như mùi tuyết tùng bao trùm lấy cậu.
Theo thông tin được gửi đến từ phần chính*, alpha kết đôi với cậu là pheromone có mùi hương của cây tuyết tùng.
*cơ quan chính của hệ thống ghép đôi
Giang Thời Vân cố gắng hết sức để nâng mí mắt lên, nhưng tầm nhìn của cậu giống như một thấu kính sương mù, rất mông lung, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Hai tháng trước, do sử dụng quá nhiều thuốc ức chế nên gây ra chứng rối loạn pheromone, dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích, cuối cùng bị phần chính cưỡng ép ghép đôi.
Cậu sắp trở thành một cặp với một người lạ.
Sau gáy truyền đến một trận đau nhói, Giang Thời Vân nghiến răng nghiến lợi, nửa người nghiêng qua dựa vào cửa sổ xe, mùi tuyết tùng từ trong mũi vẫn còn vương vấn, vây quanh người cậu.
Cậu còn chưa kịp phản kháng, đột nhiên có người gõ vào cửa sổ vài cái, khi cửa kính xe hạ xuống, giọng nói mang theo lo lắng của Quý Uyên truyền đến: “Thời Vân, cậu bị sao thế, cậu ổn chứ?”
Giọng nói và hơi thở quen thuộc đó xé rách hoàn toàn không gian xa lạ, tứ chi như đang siết chặt của Giang Thời Vân buông lỏng ra, miễn cưỡng đáp: “Không có gì đâu.”
“Sắc mặt cậu tái nhợt như vậy mà còn nói không sao... Nếu tôi không đi họp nhóm học tập thì chắc chúng ta sẽ không…”
Quý Uyên đang nói nửa chừng, liền nhớ tới một người khác đang ngồi trong xe. Cậu ấy liếc nhìn người đang ngồi ở ghế lái nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, dừng một chút trên chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay đối phương, ánh mắt cậu ấy lóe lên, khóe miệng cong xuống.
Giang Thời Vân cố gắng trấn an cậu ấy: “Thực sự không sao đâu mà, tôi chỉ quên ăn trưa thôi, họ đúng là chuyện bé xé ra to.”
Quý Uyên cười nói: “Lại không ăn đủ bữa rồi, nói mãi mà cậu không chịu nghe thì phải? Để lần sau tôi mang đồ ăn tới cho cậu.”
“Được rồi.”
Cuộc trò chuyện của họ rất thân mật tự nhiên, ngay lập tức làm cho người ta gợi nhớ đến cách bọn họ ở chung với nhau bình thường.
Alpha quay đầu lại, mặt vô cảm nhìn cậu ấy.
Quý Uyên vô thức có chút nao núng, sau đó sắc mặt trầm xuống, ở trước mặt Alpha, cậu ấy đưa tay xoa trán Giang Thời Vân, sau khi lau mồ hôi cho cậu xong, cậu ấy đột nhiên ý thức được mình muốn tránh đi hiềm nghi, nhướng mày cười nói: “Anh không thấy phiền chứ?”
Alpha còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, l*иg ngực Giang Thời Vân chợt truyền đến một trận đau đớn, cậu cúi đầu khẽ thở dốc, như là đang chủ động dán vào lòng bàn tay của Quý Uyên.
Tim Quý Uyên đập nhanh hơn một chút, Giang Thời Vân vốn dĩ lạnh lùng không coi ai ra gì, còn có chút ngang ngược, nhưng hiện tại lại vô cùng mềm yếu, giống như một con mèo đang bị thương, không hề chần chừ mà ỷ lại vào cậu ấy.
Cậu ấy đang nhộn nhạo trong lòng chưa được vài giây, cổ tay chợt truyền đến một lực mạnh, đẩy cậu ấy lùi lại suýt chút nữa ngã xuống, cậu ấy tràn đầy kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, cửa kính xe nhanh chóng khép lại, alpha không chút lịch sự nhìn chằm chằm cậu.
Bên trong xe đã tràn ngập hương thơm mát lạnh của tuyết tùng.
Động tác vươn tay đóng cửa sổ đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, Alpha gần như hoàn toàn phủ lên người Giang Thời Vân.
Lông tơ trên người Giang Thời Vân lập tức dựng đứng lên hết thẩy, cậu vô cùng sợ hãi, theo bản năng cuộn người lại để tạo khoảng cách, nhưng hàm lại bị người kia bóp lấy, không thể nhúc nhích.
“Tôi tên Phó Thanh Hàn, là alpha của em, nhớ cho kỹ.”