"Gia Kỳ, em sao vậy? Ngay cả gắp đồ ăn cũng không xong? Đậu phụ này em phải dùng chút lực mới có thể gắp!"
Lương Thiệu Dương cười như không cười nói với Thẩm Gia Kỳ, tay vẫn không buông tha cô, ngón tay kéo qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô ra, đầu ngón tay trực tiếp đâm vào hoa huyệt đã sớm nhớp nháp.
Thẩm Gia Kỳ bị ngón tay đột nhiên cắm vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến suýt chút nữa thở dốc ra tiếng, cơ thể bị du͙© vọиɠ khơi dậy thiêu đốt, cô cố gắng hết sức kiềm chế, tỏ ra bình thường đáp: “Ưm anh rể... em bị cảm, vậy nên lúc này này hơi mệt, gắp... không được!"
Nói xong, cô thừa dịp chị gái cúi đầu ăn cơm, ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh rể một cái, muốn hắn thu liễm. Mông cô không ngừng vặn vẹo trên ghế, muốn thoát khỏi loại cảm giác khó tả này.
Thẩm Tĩnh Di biết chồng mình luôn có thói sạch sẽ, còn tưởng rằng hắn không hài lòng với việc Thẩm Gia Kỳ để rơi thức ăn trên bàn nên vội vàng hòa giải.
"Ông xã à, đây không phải do Gia Kỳ bị cảm à? Anh khoan dung với con bé chút nhé, dù sao lát nữa em cũng sẽ lau bàn sạch sẽ."
"Nếu con bé bị cảm thì đừng để nó ăn món này, em đi ra ngoài mua cho nó ít thuốc đi. Nếu không cứ nhìn con bé như vậy, anh sợ mình ăn không nổi."
Khi nói, vẻ mặt anh rể rất bình thường, ngón tay theo tần suất Thẩm Gia Kỳ vặn vẹo mà cắm nông hoặc sâu vào bên trong âʍ đa͙σ của cô.
Thân thể Thẩm Gia Kỳ vốn đã mẫn cảm dâʍ đãиɠ, hơn nữa mấy năm nay căn bản không có người khai phá, vẫn luôn ở trong trạng thái đói khát. Lần sờ soạng này đã sớm khiến cô thở dốc liên tục, chưa kể rằng nơi riêng tư của cô đang chảy nước như lũ lụt, cả người vặn vẹo làm cho ngón tay anh rể càng thêm thâm nhập sâu hơn vào hành lang chật hẹp của cô.
"A!"
Thẩm Gia Kỳ không thể khống chế được nữa, vùi đầu nằm sấp trên bàn, liều mạng đè nén tiếng thở dốc của mình. Sao tiểu huyệt lẳиɠ ɭơ không hiểu chuyện của cô cứ da^ʍ tiện như vậy chứ, bị tay anh rể sờ là đã nổi lên dục hỏa. Muốn quá, cô muốn lắm rồi….
Trầm Tĩnh Di còn tưởng rằng Thẩm Gia Kỳ bị cảm mới thế, nên cô không ăn nữa, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mua thuốc. Trước khi đi còn không yên tâm dặn dò chồng mình:
"Ông xã à, xem ra Gia Kỳ phát sốt rồi, em đi mua thuốc cho con bé, anh nhất định phải chăm sóc con bé giúp em đấy, em sẽ về ngay thôi!"
Nói xong Trầm Tĩnh Di bước ra cửa rồi thay giày, căn bản không nghe thấy tiếng Thẩm Gia Kỳ muốn giữ lại cô nhỏ giống như muỗi: "A... Chị ơi, đừng đi..."
"Bà xã yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Gia Kỳ." Đôi môi mỏng tà khí của anh rể khẽ nhếch lên, nói từng chữ với Thẩm Tĩnh Di ở cửa.
"Cạch"!
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Gia Kỳ cuối cùng không cần đè nén rêи ɾỉ nữa, cô kẹp chân thở dốc thành tiếng: "A ~ anh rể, đừng chạm vào chỗ đó của em nữa, xin anh đó, anh là anh rể của em, em không thể có lỗi với chị gái được!"
"Không muốn à? Chị gái em đã đi rồi, em còn giả vờ thuần khiết gì nữa, tiểu huyệt lẳиɠ ɭơ này chảy nhiều nước như vậy, còn cắn chặt không buông ngón tay anh rể, bị anh rể đâm rất sướиɠ phải không?"
Lương Thiệu Dương không cần che dấu nữa, đột ngột đứng lên, bàn tay to kéo khóa áo thể thao của Thẩm Gia Kỳ, kéo áo thun bên trong cô lên, cặρ √υ' to được bọc trong áo ngực màu trắng của cô lộ ra. Bàn tay to của anh nắm lấy cặp ngực đầy đặn kia, không kiêng nể gì mà hung hăng xoa nắn, còn cười nhẹ, nói: "Em đúng là lẳиɠ ɭơ, mang cặρ √υ' lớn như vậy đến nhà anh, chả phải muốn bị anh rể cᏂị©Ꮒ à?"