Tả Đạo Tu Tiên: Ta Dựa Mô Phỏng Vô Địch

Chương 45

“Lâm sư muội!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Tuyết ngừng động tác trên tay, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nhìn đến Vương Dương cùng đồng tử áo đỏ đứng chung một chỗ.

“Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Gương mặt trắng nõn đáng yêu của Lâm Tuyết lộ ra vui vẻ. Nàng buông pháp khí rìu trong tay, chạy tới.

“Nghe nói ngươi ở chỗ này, liền tới đây xem ngươi!” Vương Dương cười nói.

“A! Tử Phong ca ca không có tới sao?”

Ánh mắt Lâm Tuyết mong đợi nhìn phía sau Vương Dương.

Không thấy được Ngụy Tử Phong, ngược lại nhìn đến một lão giả lưng còng quen thuộc. Nàng bị dọa giật mình.

“Lưu quản sự, ta không phải cố ý lười biếng, ta —”

Sắc mặt Lâm Tuyết có chút trắng bệch, hiển nhiên vị lão giả lưng còng này đối nàng uy hϊếp vô cùng mạnh.

“Không có việc gì! Không có việc gì! Chậm trễ một chút không quan trọng!”

Nếp nhăn trên mặt lão giả lưng còng giãn ra, cười ha hả nói, có vẻ rất hiền lành dễ gần.

Lâm Tuyết chớp chớp mắt còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác, vị quản sự này từ trước đến nay hung ác, động hay không động liền đối đệ tử ký danh tay đấm chân đá, khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa hắn còn đứng ở phía sau Vương Dương sư huynh, một bộ dáng làm tuỳ tùng.

“Sư muội, bên này không phải có trận pháp địa hỏa sao, ngươi như thế nào còn chẻ củi?”

Vương Dương chú ý tới Lâm Tuyết khác thường, nhưng cũng không có nói cái gì, ngược lại hỏi công việc của Lâm Tuyết.

“Cái này ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách chẻ củi.”

Lâm Tuyết lắc đầu.

Sau khi nàng vào Đan Đường, mỗi ngày đều làm việc với làm việc, trừ bỏ lúc nghỉ ngơi có thể cùng những người khác trò chuyện một lúc, thời gian khác đều bị hạn định ở một mảnh khu vực rất nhỏ, tuy rằng tới thời gian không ngắn, nhưng là đối rất nhiều chuyện vẫn không hiểu ra sao.

“Đại nhân có điều không biết, cũng không phải tất cả lò luyện đan đều sử dụng địa hỏa, một ít đan dược đơn giản sẽ sử dụng lửa bình thường, cho nên yêu cầu chuẩn bị một ít cây linh làm nhiên liệu.”

“Thì ra là thế!”

Vương Dương gật đầu.

Lâm Tuyết có chút ngơ ngác. Vừa rồi Lưu quản sự giống như gọi Vương Dương sư huynh là đại nhân? Sao lại thế này?

“Ngươi ở chỗ này trải qua thế nào? Không có việc gì đi?”

Vương Dương hỏi.

“Không, không có!”

Lâm Tuyết nhìn thoáng qua lão giả lưng còng, mới dám ấp a ấp úng mở miệng nói.

“Tay ngươi sao lại thế này?”

Vương Dương nhíu mày, nắm cánh tay Lâm Tuyết xoay ngược lại, chỉ thấy tay vốn trắng nõn, không riêng mài ra vết chai dày, càng có không ít máu.

“Ta, ta không có việc gì, thật mau là tốt!”

Lâm Tuyết vội vàng thu hồi tay, nhìn về phía ánh mắt Lưu quản sự, mang theo một tia sợ hãi.

“Còn thỉnh đại nhân tha thứ, ta thật sự không biết Lâm cô nương…”

Sắc mặt Lưu quản sự có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng muốn giải thích.

“Ta hy vọng không cần lại có lần sau!” Vương Dương lạnh lùng nói.

“Đây là tự nhiên! Tự nhiên!”

Lưu quản sự cười cười, gật đầu đáp ứng.

“Sư muội, hai bình đan dược này cho ngươi, cái này dùng để chữa thương, cái này dùng để giúp đỡ tu luyện!”

Vương Dương móc ra hai bình đan dược trong túi trữ vật đưa cho Lâm Tuyết.

“Sư huynh, thứ này quá quý trọng!”

Lâm Tuyết theo bản năng mở miệng từ chối.

“Hai người chúng ta còn khách khí cái gì.”

Vương Dương đẩy mạnh qua, sau đó hai người lại nói chuyện phiếm hai câu, lúc này Vương Dương mới rời đi.

“Lưu quản sự, ta liền trở về đem công việc làm xong.”

Chờ sau khi Vương Dương rời đi, Lâm Tuyết xoay người muốn trở về tiếp tục làm việc.

“Đừng, đừng, đừng!”

Lưu quản sự vội vàng mở miệng ngăn cản.

“Ta nói Lâm cô nương, ngươi quen đệ tử nội môn, sao ngươi không nói sớm, đây không phải là ngươi tự mình tìm phiền phức cho mình sao!”

Lưu quản sự thở dài nói.

May mắn vị đệ tử nội môn này dễ nói chuyện, nếu không hắn muốn nếm chút khổ sở. Hắn tuy rằng ở Đan Đường nhậm chức, nhưng chỉ là quản sự nhỏ cấp thấp nhất, tu vi Luyện Khí tầng bốn đều không đến, nơi đó dám đắc tội đệ tử nội môn trẻ tuổi như vậy.

“Đệ tử nội môn? Sao có thể! Hắn, hắn —”

Suy nghĩ của Lâm Tuyết trong lúc nhất thời có chút loạn. Bừng tỉnh mới phản ứng lại, khó trách Vương Dương có thể đi vào Đan Đường, khó trách Lưu quản sự ở trước mặt hắn hèn mọn như vậy.

“Ngươi về sau đi phòng rửa thuốc công tác, nếu là có phiền phức gì có thể trực tiếp tới tìm ta!”

“Phòng rửa thuốc? Được được!”

Lâm Tuyết gật đầu liên tục giống gà con mổ thóc.

Phòng rửa thuốc chính là phòng rửa sạch linh dược lúc đầu, bên trong không chỉ có công tác nhẹ nhàng, hoàn cảnh thoải mái, còn có thể mượn cơ hội vớt chút chỗ tốt, là công tác tốt nhất bên trong đan đường.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Lâm Tuyết qua hồi lâu mới thích ứng.

Vương Dương sư huynh vậy mà thành đệ tử nội môn?

Hắn làm như thế nào?

Hắn thật quá lợi hại!



Vương Dương không biết mình tùy ý hành động, vì chính mình bồi dưỡng một cái tiểu mê muội, sau khi hắn rời Đan Đường, liền chạy đến chỗ ở của Ngụy Tử Phong. Ngụy Tử Phong lo lắng lâu như vậy, hắn tự nhiên muốn đem tin tức của Lâm Tuyết trước tiên nói cho hắn.

Chờ gặp Ngụy Tử Phong, Vương Dương lại không dừng chân chạy tới thành Lô Khê, tìm Từ Hòa Hải giao nhiệm vụ.

“Không tệ! Không tệ!”

Từ Hòa Hải nhận bùa hộ mệnh mà Vương Dương giao, nhìn kỹ qua, gật đầu.

“Nếu như vậy, Từ lão ngươi xem có phải lại phân chút nhiệm vụ cho ta hay không?” Vương Dương cười ha hả hỏi.

“Không có!”

Từ Hòa Hải đem bùa hộ mệnh cất kĩ, đem linh thạch trả Vương Dương, lắc đầu nói.

“Không có? Sao có thể! Cửa hàng ngươi lớn như vậy, một tháng không có khả năng chỉ bán mấy chục lá bùa đi? Lại nói, ngươi không phải còn nhận nhiệm vụ chế bùa của môn phái sao?”

Vương Dương khó hiểu.

Từ Hòa Hải vốn là đệ tử ngoại môn của Di Linh Phái, tuy rằng đã sớm đã lui ra, nhưng còn có chút quan hệ, có thể lĩnh một bộ phận nhiệm vụ của môn phái.

“Cửa hàng này của ta một tháng xác thật có thể bán một hai trăm lá bùa, nhưng là không có khả năng chỉ bán bùa hộ mệnh, đến nỗi nhiệm vụ của môn phái, ta lại không phải mỗi ngày đều nhận, bởi vì muốn trước duy trì buôn bán trong tiệm, mấy tháng mới có thể nhận một lần!”

Nhiệm vụ của môn phái ít nhất đều là 100 lá, năng lực chế bùa của hắn tuy rằng so Vương Dương mạnh rất nhiều, nhưng một bên muốn duy trì việc buôn bán trong tiệm, một bên còn muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho dù có con rể hỗ trợ, cũng làm không kịp. Huống chi hiện tại tuổi hắn đã cao, càng ngày càng không nghĩ động tay, mỗi ngày chỉ nghĩ phơi nắng, uống trà.

“Một khi đã như vậy, vậy quên đi!"

Vương Dương suy xét lúc trước bản thân tiêu tiền luyện tập, chờ xác suất thành công cũng đủ, đi nhận nhiệm vụ của môn phái.

“Từ từ! Tuy rằng không có nhiệm vụ chế bùa nhưng chúng ta còn có việc khác có thể thương lượng! Ha ha!”

Từ Hòa Hải nở nụ cười giống con cáo già.

“Còn có chuyện gì?”

Vương Dương nhíu mày một chút, nhớ tới cái gì.

“Ta thấy tiểu tử ngươi thiên phú không tệ, có hứng thú bái ta làm thầy hay không, cùng ta học tập chế bùa?"

“Có thể!”

Vương Dương dứt khoát gật đầu, sau đó mở ra màn hình hệ thống xem xét.

“Thật sự?”

Từ Hòa Hải không khỏi vui vẻ, hắn không nghĩ tới Vương Dương đáp ứng dứt khoát như vậy, vốn đang chuẩn bị rất nhiều “Bánh nướng lớn”.

“Giả!”

Nhìn đến màn hìmh hệ thống không biểu hiện, Vương Dương vô cùng dứt khoát nói.

“…”

Tiểu tử ngươi muốn ch3t có phải hay không? Liền lão già ta cũng dám lừa gạt!

Từ Hòa Hải chịu đựng xúc động muốn cho Vương Dương một Phong Nhận Phù, miễn cưỡng nặn ra tươi cười dễ gần.

“Ta không thu học phí, chỉ cần ta sẽ vẽ bùa, ta tất cả đều giao cho ngươi, tuyệt không giấu riêng!”

“Ngươi phải biết rằng, một thân tài nghệ của ta, mấy trăm linh thạch cũng không đổi tới! Hiện tại ngươi có thể miễn phí học được, đây là chỗ tốt lớn biết bao nhiêu!”

“Chỉ cần ngươi học tốt, sau khi ta ch3t, cửa hàng cũng có thể truyền cho ngươi, còn có di sản của ta …”

Từ Hòa Hải vẽ ra một bánh nướng lớn liền chờ Vương Dương cắn, đáng tiếc Vương Dương không cắn.

Trên đời này làm gì có ăn cơm trưa không trả tiền, vây giờ ăn càng nhiều, về sau trả giá càng nhiều. Vương Dương không nghĩ cành mẹ đẻ cành con.

Thấy Vương Dương ch3t sống không đáp ứng, Từ Hòa Hải trực tiếp lấy ra đòn sát thủ.

“Tiểu tử ngươi cũng thấy rồi, nữ nhi của ta lớn lên…”

Nghe được Từ Hòa Hải nói, Vương Dương hoảng sợ.

“Từ lão, Từ cô nương không phải đã thành thân sao?”

“Tiểu tử thúi, ngươi tưởng cái gì đâu! Ta là nói đem cháu gái ta gả cho ngươi, ngươi cũng nhìn đến bộ dạng nữ nhi ta, cháu gái ta về sau khẳng định sẽ không kém!”

“…”

Ta đi!

Cháu gái ngươi còn không có sinh ra, ngươi bên này liền đem nàng bán, ngươi làm gia gia thật đúng là đến cùng!

Từ Thanh Thanh ở phòng cách vách nghe được Từ Hòa Hải nói, tức đến đỏ mặt, nếu không phải một thanh niên bên cạnh lôi kéo, sợ là đã xông ra.

“Ha hả!”

Vương Dương xấu hổ cười cười.

“Từ lão, nếu ngươi để mắt ta như vậy, không bằng ta tiêu tiền theo ngươi học!”

“Không được, bao nhiêu tiền ta cũng không dạy, hoặc là ngươi bái ta làm thầy, ta dạy miễn phí cho ngươi!”

Từ Hòa Hải lắc đầu, thái độ thật kiên quyết. Quý trọng cái chổi cùn của mình, là tật xấu của đại đa số người.

“Từ lão, ngươi không bằng lại suy nghĩ kĩ một chút.”

Vương Dương từ trên người lấy ra lệnh bài đệ tử nội môn, ở trong tay thưởng thức.

“Không suy xét, ngươi nghĩ đều đừng…, sao ngươi lại có thứ này?” Từ Hòa Hải kinh ngạc sợ hãi nói.

“Tự nhiên là môn phái cho ta.”

“Ngươi thành đệ tử nội môn? Là ngọn núi nào?”

Từ Hòa Hải lúc này mới chú ý tới, Vương Dương mặc y phục có chút quen mắt.

“Lý Mộ Tuyết?”

“Không sai!”

Từ Hòa Hải im lặng một hồi. Kì thật hắn cùng Lý Mộ Tuyết là người cùng thời đại, chỉ là hắn thiên phú bình thường, bận rộn nửa đời cũng chỉ Luyện Khí tầng năm. Mà Lý Mộ Tuyết thiên phú tuyệt đỉnh, có hi vọng Kim Đan. Hai người, một người trăng sáng, một người ánh sáng đom đóm. Một người từ từ già đi, một người ngày càng phát triển.

“Mười khối linh thạch, ta đem mọi thứ sẽ đều giao cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi sau khi việc học có thành tựu, có thể chăm sóc nữ nhi cùng con rể của ta một chút.”

“Từ lão yên tâm!”